Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Nhớ Huỳnh Ngọc Hội

(Thân mến tặng Hải, H.Âu, H.Triều, H.Ngân)

 

Tới giờ, nét tôi nhớ Hội nhất là đôi mắt, rất đen, mi rất dày, đẹp như mắt con gái vậy. Mỗi lần nhìn Hội, tôi hay nghĩ thầm nếu có cô gái nào yêu Hội, chắc chắn bắt đầu yêu từ đôi mắt ấy.

 

 

          (Phải vậy không Hải ơi?).

 

 

Mỗi khi sắp nói điều gì hơi quan trọng, thì hai con mắt ấy chớp chớp nhiều hơn bình thường, làm tôi tức cười, và hay ghẹo Hội : trời ơi nhõng nhẽo !

Hội đặc biệt hiền lành, có lẽ tôi chưa từng gặp ai hiền như Hội vậy. Chưa bao giờ tôi nghe Hội nói mặn nói tục, lời ăn tiếng nói chưa từng tìm cách hơn thua ai. Hội hay cười, nụ cười tươi vui ngược lại với đôi mắt đẹp và buồn.

Hội đặc biệt lo cho nhóm VK trẻ, và cũng hợp tác tốt với nhóm VK già. Những ngày còn có Hội, chúng tôi vui lắm. Hội là người đứng ra, người  gánh vác nhiều nhất các cuộc họp mặt, thăm viếng, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn của nhóm. Đương nhiên cũng là người tốn xu nhiều nhất. 8/3 năm nào, chúng tôi – đám nữ – đều được Hội đãi đằng, ăn uống mặn ngọt phủ phê. Mở ngoặc một cái, chúng tôi nhớ Hội nhiều đến vậy, không phải tại được Hội “cho ăn” nhiều đâu nhen. Mà bởi vì dưới con mắt thiển cận của tôi, Hội thực sự là người Văn khoa có trái tim yêu thương đặc biệt dành cho bè bạn.

Sau 1975, tôi không nhớ hết những công việc Hội đã làm. Chỉ nhớ lúc Hội làm việc ở Trường Đoàn, thì tôi cùng với ba tôi có đến thăm Hội và Hải, ở Thủ đức, một căn phòng nhỏ đơn sơ.

Khi Hội về Văn phòng Thành Đoàn, tôi gặp Hội thường hơn, vào cuối mỗi tuần, trong cuộc họp giao ban của một cơ quan thành phố, nơi tôi làm việc. Sau này, khi quá tuổi công tác Đoàn, Hội hỏi tôi có nên không, khi muốn chuyển công tác về cơ quan thành phố ấy, nhằm lúc tôi sắp rời khỏi cơ quan chuyển đi quận 5. Nghe góp ý của tôi, Hội về Savimex và có những thành công ở đó.

Tôi cùng các bạn dự đám cưới Hội-Hải, nhưng đã quên gần hết chi tiết, chỉ nhớ dường như là trước 1975, ở nhà của ai đó, ghế bàn dọn trên một chỗ giống như là bãi cát bờ biển vậy. Còn nhớ Nghi Em giỡn hớt hát bài gì có câu “… xức dầu hôi cho hôi …”. Khi chúng tôi gặp nhau, là vui là rất vui, với những tràng cười vui không dứt …

Hội có hai con trai, Hải Âu, Hải Triều, những con cháu của miền biển Việt nam. Chắc là thèm có con gái quá, nên Hải sinh Hải Ngân hơi muộn, nhỏ hơn hai anh nhiều. Tôi cũng có công chạy trường gởi Hải Ngân vào Tuổi Thơ 7, đường Trương Định, để Hải tiện đường đưa đón cô bé con xinh xắn khi đi làm từ nhà Nguyễn đình Chiểu đến nhà in Thanh niên ở Trần Quang Diệu.

Có chút công lao như vậy, tôi thường được Hội và Hải cho ăn nước mắm Phan Thiết, và bánh cốm đặc biệt gói bằng giấy hoa rất đẹp, tôi chưng ở bàn thờ suốt mấy ngày Tết.

Như Gia Minh nói vậy, Hội hiền lành bao nhiêu thì đặc biệt gan lì bấy nhiêu. Chúng tôi (Hội, Nghi Em, tôi và nhiều bạn khác) bị bắt và tra tấn ở bót quận 1, Mạc Đỉnh Chi. Ngày bị đưa qua Nha Đô Thành, chúng tôi được đi chung xe, ba chị em ngồi sát liền nhau, tranh thủ thống nhất cung, Hội đã gánh hết trách nhiệm người đứng đầu “Ủy ban đấu tranh chống đàn áp bắt bớ sinh viên học sinh và đòi cải thiện chế độ lao tù”, nên nhận hình phạt nặng hơn. Tôi không nhớ Nghi Em sau đó ra sao, còn Hội bị đày ra Côn đảo, tôi về một xóm nhỏ ở Bạc liêu làm thợ may, bán nước giải khát, tránh không ra tòa án theo một trát đòi.

Sau 1975, tôi đi học lại lấy một bằng đại học khác, rồi đi làm, cuốn theo công việc và đời sống lam lũ nhọc nhằn – mười con heo và hai trăm con gà thịt. Lần đầu tiên gặp lại nhóm Văn khoa là tại trường đại học Khoa học xã hội nhân văn, là do Hội triệu tập và chủ trì.

Đọc bài viết nhớ các bạn của Gia Minh, tôi không cầm được dòng nước mắt. Chúng tôi mỗi người một dòng đời, biết đâu được sẽ ai mất ai còn, vào lúc nào, khi mà trong lòng luôn mong muốn còn có nhau mãi mãi …

Nén tâm hương này, gởi Hội, nhân ngày giỗ tới, 13/10/2011.

 

10 nhận xét:

  1. Chị,
    EM rời VK sớm quá nên không có nhiều kỉ niệm với Hội như chị và các bạn.
    Nhưng với em, Hội vẫn mãi là người bạn tốt với nụ cười hiền muôn thuở.
    Mà người hiền, phải chăng thường chịu nhiều thiệt thòi?
    Trong tình thương yêu của chúng ta, Hội mãi mãi như ngày xưa, chị nhỉ?

    Trả lờiXóa
  2. Chị nghĩ rằng chằng ai đã từng sống gần Hội mà ko thương nhớ bạn ấy. Chị cũng nghĩ rằng chúng mình đang nối tiếp theo bạn ấy, đang cùng mang tới cho nhau những trái tim đặc biệt yêu thương bè bạn ...

    Trả lờiXóa
  3. xin phép chị cho Walk góp lời và thắp nén hương tưởng niệm vong linh của anh Hội. Walk cũng biết anh Hội và chị Hải, cả 2 vợ chồng rất hiền và sống rất có nghĩa tình đạo lý. Hình như là người hiền thì trời phật hay rước đi sớm hay sao ấy. Ngày anh Hội ra đi, ai cũng bàng hoàng vì không ngờ anh ấy ra đi đột ngột và sớm như thế...

    Trả lờiXóa
  4. Chị khắc họa toàn bộ chân dung một anh Huỳnh Ngọc Hội mà em chưa hề gặp bao giờ mà thấy như gần gũi ..Gửi nén hương đến người Văn Khoa đặm đà chất Văn như người ta nói "Văn học là Nhân học" ... gửi nén hương đến người con , người chồng, người cha của gia đình anh và người bạn chí tình của các anh chị VK

    Trả lờiXóa
  5. Chị cũng nghĩ vậy. Để bớt buồn thương bè bạn. Rất vui được Walk đến nhà và chia sẻ. Vậy chúng ta cùng là bạn của Hội ...

    Trả lờiXóa
  6. Em nghe tiếng Anh Hùynh Ngọc Hội vì cũng là dân công tác Đòan, chỉ là "văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình" Chị Ba à...
    Nhiều khi nhớ và tiếc, biết đâu thế hệ "xuống đường" này cầm cân nảy mực thì đất nước đâu đến nỗi bê trễ thế này... hic!
    Em cũng kính gởi một nén tâm nhang... chia sẻ niềm hòai nhớ của Các Anh Chị về Một Người Rất Tốt!

    Trả lờiXóa
  7. Hồi đó để an ủi bác gái, bọn mình đã nói với bác giống như bạn nói vậy: "Hội là con của Bác nhưng là người của Trời Phật sai xuống trần, bây giờ chắc đã xong việc rồi thì kêu về thôi, bác bớt buồn cho Hội ở trên đó nhẹ nhàng...."

    Trả lờiXóa
  8. Vì Hội sống rất tình nghĩa phải không chị! Chị nói rất đúng, Hội là người kết nối các thế hệ VK lại với nhau.

    Trả lờiXóa
  9. Chị, em đọc bài chị viết cho Hội, nước mắt chảy dài (chứ không phải chỉ là khóc trong lòng) và bây giờ...em bắt đầu viết về Hội, người bạn mà chúng ta luôn yêu thương.

    Trả lờiXóa