Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

12:40PM, mul vẫn cùng làm việc tốt, hihihi ...

--> Read more..

Năm mới




Cả nhà tôi chào năm mới ở bên kia hầm Thủ Thiêm ...

Ngồi trước máy, thấy Mul vẫn còn tử tế thế này ...
--> Read more..

Người Sóc Trăng đi ăn món Huế




Ăn ở Sông Hương 2, đường Nguyễn Trọng Tuyển, số 233A. Tô bún bò Huế không có màu vàng của hạt điều dầu. Chén bánh bèo trắng tinh, mềm mại.
Tiếc thay, quên chụp các món ăn ... vậy bạn qua nhà htkt29 xem hình món ăn của Sông Hương nhen. Mình đi theo dấu chân quán xá của bạn ấy đấy...

Ngày mai, album này có tan theo mul không ?
--> Read more..

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Ngày tận thế rất vui




Vì sáng sớm đã bất ngờ nhận được quà Noel từ một bạn mul, trưa pha si rô bụp giấm là quà bất ngờ từ hôm qua của một bạn facebook, chiều đi xóm thăm một đôi hoàn hảo, cụ ông 89 tuổi, cụ bà ... hihi... quên.

Hôm nay là một ngày rất vui của mình ...

Cảm ơn bạn mul và bạn face ... Những bất ngờ đáng yêu của các bạn làm mình cảm động lắm ...

--> Read more..

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Khoai tây tím




Có nhiều màu khoai tây - hồng, vàng, tím - nhưng mình chỉ chọn tím. Nấu súp gà, ăn rất ưng ý.
Nhà vừa sửa xong, đang dọn dọn xếp xếp, nhưng nghe lời Gia Minh post cho các bạn xem đã sửa thế nào, trước ngày 21/12/2012, hihihi ...
--> Read more..

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Chơi vui bên sông Nguyệt




Thực ra đó là sông ông Kèo, ở Nhơn Trạch, 10 cây số bên kia phà Cát Lái. Nhà chị Nguyệt ở bên sông, thơ mộng lắm. Bởi vậy anh Quốc Hùng, sau một giấc trưa trên võng, đã đổi tên cho đoạn sông trước nhà chị là sông Nguyệt ...

(Các bạn xem trước mớ hình này nhé, rồi Q sẽ viết entry sau.)
--> Read more..

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Noel ở xóm tôi




Mới đầu tháng 12, nhà nguyện Công Lý đèn đã giăng dáng thông xanh. Ở nhà, cũng đã có cây thông ...
--> Read more..

Bạn dinhphdc nói : "Mình vừa đọc lại thông báo của Mul, nó ngừng cung cấp tại In-đô-nê-xi-a và Phi-líp-pin thôi! "

--> Read more..

Đọc còm của một bạn mul (bạn hanhvumeoti) : "Ngày đầu tiên Multi thông báo như thế này ..!! Multi sẽ đóng cửa vào cuối tháng 11/ 2012 ... chúng ta sẽ ko đăng nhập và post bài dc nửa nhưng.. các trang blog vẫn còn tồn tại trong một thời gian ... dài sau đó... mới từ từ đóng lại... có lẻ... bước qua đầu năm 2013 sẻ.... out...hoàn toàn cho nên... cứ từ từ mà copy và khuân đồ.. ra.. nhưng nên nhớ những gì riêng tư trong Pm thì copy...past...rinh trước đi... nha vì tới lúc đó ko thể đăng nhập vào blog nhà mình dc nữa rồi bà con... multi hihihi... Nhà chưa sập đâu... đừng lo nha! "

--> Read more..

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Bánh trung thu mùa đông




Định làm bánh trung thu từ hồi giữa mùa thu, nhưng lần lữa hoãn hoài vì nhiều thứ việc. (Mul không cho chú thích ảnh, thậm chí delete hình thừa cũng ko đc, nên không biết làm sao mô tả đây, thôi nếu có ai quan tâm cách làm có lẽ đợi mấy hôm nữa đọc ở khoevui, mục làm bếp).
Hôm nay, lấy mâm bánh ngọt này để chia tay mul đây ...
Hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, khi mảnh đất mul không có các blogger, đã trở nên vắng lạnh quá, các admin mul sẽ soạn thảo qui chế mới mời gọi chúng ta về...
Biết đâu đấy, nên tôi để lại đây cho mul một lời chào rất ngọt...

--> Read more..

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Vọng biển

Gặp một truyện ngắn cảm động quá ...

Vọng biển

Nga phát bịnh khi anh Hưng, người yêu của nó mất tích vào tháng một năm bảy tư. Anh Hưng là Hải quân đóng ở Hoàng Sa.

Cả tỉnh này, cả miền Nam ngùn ngụt lửa căm hờn, uất hận mà đỉnh điểm là cuộc biểu tình ở sân vận động thành phố. Cả rừng người giương cao biểu ngữ và đồng thanh hô to những câu khẩu hiệu chống xâm lăng và biểu thị lòng yêu nước… Nga, hôm ấy khác hẳn một Nga lử đử rả rượi mấy ngày trước đó. Nó lao ra phía trước khan giọng đả đảo hoan hô. Cái áo dài trắng của nó đẩm ướt hết một khoảng lưng, mặt nó đầm đìa mồ hôi và đỏ hồng phừng phực lửa đấu tranh. Đầu tiên nó còn đi guốc. Ngày đó, bọn nữ sinh chúng tôi thường dung guốc Đa Kao. Sau ném cả guốc chân đạp đất đạp cỏ đạp bụi, bất kể, Nga băng băng chạy qua cả ngàn người leo tót lên khan đài, hai tay giơ quá đầu và miệng hét vang. Tiếng hét tiếng rống của Nga lẫn vào vô vàn âm thanh ồn động ở sân vận động, hôm ấy, nên chằng ai nhận ra ra đã nói gì? Tôi ngóng muốn gãy cổ chỉ thấy nhang nhác và nhấp nhóa. Nhang nhác bóng Nga trong nhấp nhóa bóng nắng.. “Nga điên mất rồi”. Ai đó đã nói thế và tôi vội quay sang, trừng mắt “Nó điên bao giờ. Chỉ gấu quá. Thật may, cái gấu cái hung dữ của nó được mọi người lẳng lặng sẻ chia trong nỗi ngậm ngùi.

Anh Hưng, người yêu của Nga không đẹp trai theo chuẩn mực bình thường. Mà đẹp ở ngay hấp lực giới tính. Những khi được nghỉ phép, anh Hưng đứng bên kia cổng trường đón Nga tan học và cứ thế, cặp đó tà tà đi trước, còn bọn con gái chúng tôi chầm chậm bước theo. Và tất cả đều mê mẩn. Mê gì? Mê cái mùi đàn ông đậm đặc theo gió lùa tới từng đứa con gái một, đang ríu ra ríu rít ở hàng sau. Thế nên cái chết của anh Hưng không chỉ đem lại sự buồn đau cho mỗi một mình Nga. Tôi có cảm giác đó! Sau buổi chiều biểu tình chống giặc ngoại xâm ở sân vận động, Nga trầm hẳn. Nó rút sâu vào buồng riêng không nói không cười không ăn. Tôi tới nhà gặp Nga và giật thót cả người, nghĩ thầm :”Chẳng lẽ là thật?”. Mẹ Nga nước mắt ngắn, dài và bố nó độp ngay một từ gọn lỏn :”Điên” khi tiễn tôi về. Rồi thấy Nga bình thường trở lại. Vẫn áo dài trắng guốc mộc cặp sách để ngang ngực điệu đàng đến trường. Nga giỏi toán và rất khác, với cái “tuýp” những đứa con gái như thế này. Trời ơi! Cồ lắm kia! Chẳng khác gì cái thằng, làm sao biết chưng diện và chăm chút cho bản thân. Nga, là ngược lại. Rất nữ tính chẳng trách nó yêu anh Hưng.

Sự biến Hoàng Sa xảy ra vào trung tuần tháng một thì đâu gần cuối tháng ấy, có năm người lính Hải quân trôi giạt vào vùng biển này trong tình trạng kiệt quệ. Được biết các anh đã lênh đênh nhịn đói nhịn khát trên biển cả chục đêm ngày. Lập tức họ được chuyển đến quân y viện và rất may, tất cả đều được cứu sống. Tin loang đi rất nhanh và ngay trong buổi học sáng ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nga. Đúng như dự đoán của mọi người, Nga biến mất vào giờ ra chơi để rồi suốt mấy ngày sau đó, không hề bén mảng đến trường. Tôi gặp bố Nga ở cửa phòng giám thị, chắc bác ấy đến xin phép cho con. Thấy tôi, bố Nga chẳng nói gì chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Ngay trong tuần sau, tôi và mấy cô bạn trong ban chấp hành nhà trường được chọn để trao vòng hoa cho những người lính Hải quân ấy. Đây, chỉ là một phần nhỏ trong buổi lễ tuyên dương công trạng của các anh. Và buổi lễ ấy đã diễn ra, nhanh và gọn, trong khuôn viên của sân bay thành phố. Với sự có mặt của tỉnh trưởng và một số quan chức địa phương. Các anh vẫn còn mặc đồ bệnh viện màu xanh, rời chỗ ngồi nơi khan đài dã chiến đi thành hàng một và đứng dàn ngang, chờ đợi. Mỗi đứa chúng tôi cũng từ đó bước xuống sân, cũng đi thành hàng và cũng dàn ngang. Cả bầu không khí im sững… Người đàn ông đứng trước tôi có nụ cười rất tươi và đôi mắt sáng, dù, nét mệt mỏi nhợt nhạt chưa hề mất đi. Tôi run người, với ý nghĩ vòng hoa trong tay mình nặng trịch không cách gì nhấc lên nổi. Hai nữ sinh đứng hai bên tôi cũng thế và rồi, người đàn ông ấy cất lời: “Mấy anh chờ lâu quá rồi nghen”. Một giọng Nam bộ thân thiết và chân chất đến rưng lòng. Giọng nói ấy với cái dáng gầy gò và khuôn mặt xanh nhớt của anh, nhiều năm đã trôi qua, sao mà tôi vẫn chưa thể quên được. Dù, đời tôi tính từ lúc đó cho đến tận giờ trãi qua nhiều biến cố. Thế mà, nụ cười anh đôi mắt anh cứ ghim chặt vào tâm hồn tôi. Có phải vì anh từ cõi chết trở về? Có phải vì anh là lính biển trấn giữ Hoàng Sa? Có phải, Tổ quốc nơi trái tim tôi đây luôn thổn thức và thắc thỏm, từ một ngày kinh hoàng như thế với nhân dân tôi và với đất nước này? Ngày 19/1/1974 khi Hoàng Sa chìm trong khói đạn?

Tối đó, Nga tới nhà rủ tôi đi ăn chè và bảo :

- Tao biết ngay anh Hưng không có trong mấy người lính Hải quân đó.

- Mày tới quân y viện hỏi thăm à?

- Ừ! Nhưng họ đều biết nhau. Nhắc đến Hưng, họ khóc… Anh Hưng chết ngay trong đợt tấn công đầu. Lính biển giữ đảo đâu có nhiều…

Cũng tối đó, Nga bảo muốn hỏi tôi hai câu. Câu thứ nhất :

- Theo mày, tao có điên như mọi người nghĩ không?

- Có.

Câu thứ hai:

- Tao điên có kinh khiếp không?

- Có hồi rất ghê như cái tối tao vào buồng thăm mày và có khi rất lành nhưng mà cái điên thì không giấu được. Điên thật mày ạ! Chỉ may…

- Sao?

- Là mày điên không có những nét chungchung như mấy người điên khác.

Nghe, Nga cười rất to khiến tôi không đừng được cũng cười theo. Hai đứa tôi còn cười mãi và rất khuya, mới chịu lôi nhau ra hỏi quán và lếch thếch đi bộ về. Đường vắng ngắt. Thi thoảng, một tiếng súng ở đâu đó vọng về phố, nhắc cho chúng tôi nhớ rằng quê hương mình hãy còn chiến tranh. Tiếng súng, khiến nhói long. Hai đứa dừng hẳn lại, dựa sát vào nhau như chở che và tự  nhiên, Nga hát. Hết bài này đến bài khác. Là những ca khúc viết cho chiến tranh cho tình yêu. Giả dụ như “Cho một người nằm xuống” của Trịnh Công Sơn. Học với nhau bảy năm, đủ để tôi hiểu âm nhạc với Nga là con số không to đùng. Dân giỏi toán thường thế và Nga, không là ngoại lệ. Hẳn, Nga chỉ mới tìm đến âm nhạc sau cái chết của anh Hưng. Và lập tức bị cuốn hút. Nếu không thê, sao Nga có thể hát mê sảng, điên loạn đến dường này. Không phải Nga mà con yêu tinh quỉ quái nào đó vừa nhập vào xác Nga và hát. Ngập ngụa âm khí và ma mị trong giọng hát lào khào và ngất ngưởng, khi Nga cất ca lời réo đòi : “… Bạn bè còn đó anh biết không anh? Người tình còn đây anh nhớ không anh? Vườn cỏ còn xanh mặt trời còn lên nhưng bóng anh như cánh chim chìm xuống …” Mùa đông đã đi qua, vậy mà, tôi tê lạnh hết cả người. cái rét buốt ở những nỗi niềm của Nga chập chung vào những cơn đau, nỗi lẻ đơn trong Nga dổ tràn hết lên tôi. Và, tôi chống chếnh trong một cảm giác ớn rợn chỉ muốn ngã nhào. Vội ngồi bệt xuống vĩa hè và cứ thế nhìn thẳng lên trời đêm trong tiếng hát yêu tinh của Nga dẫn dụ. Có một phút giây tôi liếc nhìn đứa bạn mình sấp ngửa liêu xiêu giữa lòng đường lòng đêm và hát. Nga hát còn hơn cả nhập đồng. Nga hát như thế, thì, chỉ có thể là lên cơn điên là đang lưng chừng một cơn  điên bất ngờ đột nhập và cơn điên phát lộ và cơn điên bốc tỏa, người ta mới có thể hát bắt ghê rợn đến dường ấy. Như Nga, một khuya của tháng một năm bảy tư.

Ngay lúc đó, tôi đã hiểu sẽ không còn một lần nào Nga hát nữa. Mà quả có vậy …

 

*

 

Năm 78, Nga lấy chồng. Một giáo viên dạy cùng trường, đẹp trai, hiền lành. Có một sự cố trong đám cưới, tôi vẫn nhớ tới giờ. Là ngay đêm trước hôm rước dâu, cái valy ắp đầy quần áo, đồ dung cá nhân của nó bị kẻ trộm rinh mất. Ngày ấy, xoay sở cho được ngần ấy thứ, ái chà! Đã giỏi mà cũng phải rất khổ đấy nhé! Chả trách trông Nga bần thần hẳn, hôm cưới. Bằng tiếc của ấy mà. Kết hôn được vài năm, chồng Nga leo lên được chức trưởng bộ môn tự nhiên ở một trường cấp hai trong thành phố nhưng Nga, đành nghỉ dạy để chạy chợ kiếm tiền nuôi con. Đầu tiên Nga bán thuốc tây ở chợ trời do có đường dây ở nước ngoài, thường xuyên gởi hàng về. Hồi đó còn ngăn sông cấm chợ nên mua bán kiểu đó là bắt buộc phải chùng lén rồi. Công việc của Nga, mỗi ngày, là ngồi ở một chỗ quen không quên giơ cái bản mặt cũ mốc cũa mình ra cho các mối mua bán thấy. Gặp mánh mới về lấy thuốc và gặp công an, quản lý thị trường là cắm đầu chạy. Sau, Nga bỏ công việc này dù kiếm được rất khá. Vì, ảnh hưởng công tác của chồng. Nó sắm đồ nghề làm bánh đi bỏ các mối ngoài phố, bến xe, ga tàu lửa. Mấy loại bánh rất hợp thời như ga tô củ mì… Rồi nó làm thêm bánh ít, bánh ú tro để bán trong những rằm lớn hoặc mấy nhà có cúng giỗ. Nhờ vợ không còn mua gian bán lận nữa, nên đường tiến thân chủa chồng Nga thông thoáng hẳn. Đã leo lên được tới chức hiệu phó phụ trách chuyên môn. Nhờ mẹ cho ăn uống no đủ, hai đứa con của Nga cũng mập mạnh hơn con nhà người.. Thi thoảng chúng tôi  mới gặp nhau và cũng chỉ nói, hỏi loanh quanh chuyện gia đình và việc mưu sinh. Chẳng ai muốn nhắc lại chuyện ngày xưa. Thôi thì hãy bay biến đi quá khứ cùng với dăm ba cơn điên của một thời con gái, khốc liệt mà ngọt ngào.

Vậy mà đúng mười năm sau Nga phải nhập viện.

Tôi đến thăm nó lúc sẫm chiều. Nga hỏi về những trận hải chiến ở Trường Sa hôm 14 tháng 3 vừa qua. Câu hỏi như một luồng điện xẹt qua tâm trí tôi và phát nổ. Có cảm giác rất rõ là lửa đang bùng lên, rất nhanh và thật mạnh, từ cuống họng và lửa trườn xuống hai lá phổi, trái tim… Cái nóng rẫy không lối thoát vì bị bịt kín, chóng vánh, hun đốt hết cả con người mình, bỏng rát. Tôi với lấy chai nước Nga cầm theo và nốc cạn. Giọng nhỏ nhẹ, điềm tĩnh, Nga kể :”Tao có đứa em con ông cậu ruột ở Cam Ranh bị dính đợt này, nên mới biết”. Ngày ấy thông tin  ít ỏi lắm! Nên, những gì tôi nhặt nhạnh được cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nga bảo vừa biết về thằng em, tức thì, cái đầu nó đau buốt. Đau nhức kinh khủng rồi làm việc lộn xộn rồi đánh con, gây gỗ với hàng xóm. Có đến dăm lần Nga bưng cả soong bột đổ lên người chồng rồi có khuya, tạt cả lò lửa hong bánh ra vườn sau. May là than còn rất ít và vào ban đêm,nên chằng có ai qua lại. Mọi người bảo nó làm việc nhiều, thức khuya dậy sớm nên mất ngủ thường xuyên, khiến thần kinh không ổn. Đi khám, bác  sĩ cho cả vốc thuốc. Uống hàng ngày mấy vốc chả khỏi còn nặng hơn, thế là, chồng gửi vào đây. Nga kể về tình trạng bệnh tật của mình, hết mực bình thường. Cái sự kể bình thường về những sự việc chẳng bình thường tí nào khiến mắt tôi nong nóng, cay cay. Đêm xuống nhanh, tôi với nó cứ ngồi mãi ngoài bãi cỏ trong bóng tối. Bởi không ánh sáng không đèn điện đèn dầu, Nga đâu biết là tôi khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nóng hổi thấm tháp hết bờ môi, chát mặn. Chia tay, Nga hỏi :

- Mày nghĩ tao có điên?

- …

- Mày có biết vì sao?

Câu trả lời đã có sẵn nhưng rất may, tôi kịp giữ lại cho riêng mình. Nên rất ra vẻ quyết đoán, bảo :”Chỉ cần mày dứt ra khỏi công việc, đêm được ngủ đầy đủ, được nghỉ ngơi là khỏi ngay ấy mà”.

Tôi còn đến thăm Nga thêm vài lần nữa. Thấy nó hơi lửng lửng, vậy thôi! Đúng ra, tôi có tận mắt chứng kiến một lần Nga… điên, ngay ở đó. Nga đánh và rượt tay y tá chạy trối chết. Sao mà nó khỏe khoắn và hung hăng thế! May, có tôi. Chứ không mấy hộ lý và bảo vệ ở bệnh viện đã trói gô Nga lại rồi. Tôi không chịu nổi, khi thấy Nga trong tình trạng đó. Và muốn khóc, mỗi lần, nhìn Nga xếp hàng cùng với các bệnh nhân đi lần về phía người y tá và đón lấy mấy viên thuốc cùng ly nước, uống cái ực. Cũng vì lẽ đó, tôi đã đến gặp chồng Nga, để, đề nghị người đàn ông này cho vợ rời viện ngay. Tôi đã biết có người chớm bệnh vào nhà thương, là điên luôn. Ba cái thứ thuốc ấy làm tê liệt thần kinh người ốm. mà bằng chứng rõ nhất là Nga, càng lúc càng lử đử hơn đần độn hơn. Chồng Nga còn lưỡng lự, tôi tới nhá bố mẹ Nga và được hai bác ủng hộ hết mình. Bác gái khóc quá! Bảo đúng lá sau khi thằng Hưng chết,cái Nga nó có phát điên. Nhưng gia đình giữ riệt nó ở nhà rồi bạn bè tới lui an ủi. Được yêu thương chăm sóc nó bớt dần và đã khỏi bệnh đấy thôi!   

                                           

*

 

Khi thằng lớn nhà Nga vào đại học, Nga theo con vào sống ở Sài Gòn. Thi thoảng mới về đây và về, lần nào cũng đến tôi chơi rất lâu. Trong đám bạn cũ, hình như, Nga chỉ còn có mỗi mình tôi Nga vẫn lúc tửng tửng lúc không. Những khi đầu óc tỉnh táo, Nga nhớ và nhạy bắt sợ. Cái gì Nga đã lưu trong bộ nhớ thì đừng hòng nó quên. Nga nắm bắt rất nhanh những gì được chỉ dẫn, nếu là chuyện nó ưa. Chẳng hạn chuyện máy tính rồi mạng miếc. Trời ơi! Nga siêu. Tôi có hi nghĩ lẩn thẩn: “Không lẽ nhờ di chứng mấy cơn điên để lại?”.

Lâu lâu, bộ nhớ của Nga chợt bật lóe và tôi, ắt hẳn là người duy nhất nó sử dụng và tận dụng hết cỡ cái sự nhớ này. Hình như trong những cơn chập cheng ập đến, bất thường, Nga đã kịp nhận ra mình hãy còn một con bạn, lắm khi, cũng muốn điên điên hay sao! Và, Nga mặc nhiên réo gọi tôi hành hạ tôi hết sức tự nhiên. Nga có thể gọi điện lúc hai, ba giờ sang để hỏi thăm về bà Đệ, thầu rác cho sở Mỹ đầu thập niên bảy mươi. Mà ú ớ hả? Sớm, nó nhắc rác. Trưa, nó kể rác và khuya khoắc, vẫn chưa thôi chuyện rác. Ngôi nhà tôi, cứ thế rác chất ngập và tôi đi trên rác, thở trên rác…Tâm trí tôi, cứ thế rác chất chồng và tôi khóc mếu và tôi cười to cùng rác. Rác quăng quật tôi, rác đánh đuổi tôi hụt hơi khiến tôi không đừng được phải trách mụ Đệ, sao không thầu thứ gì khác của sở Mỹ, cho tôi nhờ.

Có lần Nga gửi cho tôi hủ mắm cá linh với một lá thư tay viết rất dài. Đọc, tôi biết ngay nó gỏ “google” về cá linh và chép lại y chang. Những nào xuất xứ, kiểu đánh bắt, cách ăn… Những thông tin ấy, tất nhiên của nhiều tác giả, nhưng cái kết đúng bảy dòng, đích thị là của Nga. Đại khái, bạn tôi bảo phải ăn cho bằng hết mới nhận ra là mắm cá linh rất ngon. Nghĩ thế, cần gì phải điên? Nhưng, những bước tìm đến với một loại sản vật hết sức công phu, như kiếm chọn thông tin, lọc lựa, chép tay lại hàng chục trang A4, chắc hẳn, chỉ có người điên mới có thể! Hồi trước, tôi rất thích “Hoàng tử Bé” của Saint Exupéry và “Câu chuyện dòng sông” của Hermann Hesse. Hẳn, Nga có biết và lưu giữ luôn trong bộ nhớ để rồi, một chiều ở Sài Gòn cái sự biết này bất chợt quay trở lại. Thế là Nga hồn nhiên đội mưa đi kiếm sách cho bạn và các con Nga, hồn vía thất kinh, khi lùng sục khắp nơi mới tìm được mẹ, ướt đầm và lạnh run. Sau đó Nga có mail cho biết là đã tìm ra “Hoàng tử Bé” và hứa, sẽ gửi cho tôi quyển sách còn lại. Tôi sống, Nga gửi theo đường bưu điện và tôi chết, Nga gửi theo đường hỏa tang. Nga còn viết thêm là sách rất nhẹ ký nên không cần phải dung đến đài hóa thân hoàn vũ vì rất tốn kém. Đọc xong cả người tôi cứ ớn lạnh và không dưng, nước mắt lăn dài. Còn sau khi mẹ tôi mất, quyển “Bông hồng cài áo” của Nhất Hạnh được Nga gửi tặng, khiến tôi khóc ròng.

 

*

 

Xen kẻ trong những lần về chơi ngoài này là, những lần nó ở nhà thương. Tôi đau long nhận ra bạn mình u trầm hơn nhàu nhỉ hơn, sau mỗi lần gặp lại. Nhưng khác với đám bạn trên, dưới sáu mươi của mìh khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều bị những vết nám to hoặc nhỏ, thưa hoặc dày ngang nhiên chiếm chỗ. Nga không hề. cũng vì điều này, tôi có lần đùa là cái nhân vật có tên là lão hóa ấy mà, nó cũng biết sợ người điên chứ bộ! Đó! Thấy Nga. Sợ chạy mất…nám luôn!

Thằng con lớn của Nga đã lập gia đình và thằng sau sắp xong đại học. Các cháu bảo chính mẹ đòi vào viện. Thằng út trầm ngâm: “Giá như tụi con rảnh để chuyện trò với mẹ và chăm chút cho mẹ”. Con dâu Nga rất hiếu nhưng vợ chồng nó quá bận. Tôi luôn bắt gặp trong đôi mắt rựng đỏ của cháu sự hối lỗi và vô vàn lời xin lỗi, dành cho mẹ chồng của mình. Nghe bảo trong gia đình, cháu là người phản đối nhất chuyện để mẹ ở viện. Nhưng nhà sém cháy mấy lần vì Nga sử dụng điện, bếp ga sao đó! Rồi cả căn hộ ngập nước khi Nga dung máy giặt. Nga chửi một ông tiến sĩ ngữ văn đến nhà chơi, là xuẩn ngốc, ngu dốt khi cả hai tranh luận về văn học Pháp. Việc này chỉ gây ảnh hưởng chứ không khiến hệ lụy, nếu như, cái ông đây không là sếp của con trai Nga… Sau tất cả sự cố đại loại thế, con dâu Nga mới đành chịu.

Ở viện, Nga cũng được hưởng nhiều ưu tiên hơn các bệnh nhân khác. Chắc nhờ sự ngoại giao của các con, Nga được ở chung với chỉ một người. Hai phụ nữ trung niên, có học với một phòng tương đối tiện nghi và những cơn điên lành hiền. Trước đây, mấy đứa giao hẳn cho mẹ một cái laptop và sau, mua tặng mẹ cái Ipad. Tôi luôn cho rằng thần kinh của Nga không bị tê liệt hẳn, nhờ thường xuyên dùng máy tính. Phép màu là ở đấy chứ, chẳng phải ở sự tài giỏi của bác sĩ đâu. May mắn sao, khi Nga đâm sầm vào thế giới mạng và mê say. Bởi, ba cái thuốc tâm thần phải nốc, mỗi ngày, cầm giữ những cơn điên bộc phát nhưng lại khiến người ta mụ mị hơn, ngây dại hơn. Ở trong hoàn cảnh của Nga cũng không có cách nào khác. Không ở bệnh viện, Nga còn biết sống nơi đâu? Bố mẹ Nga đã mất, các em Nga đều ở đây. Chúng nó rất thương chị nhưng ai, cảnh đấy! Chồng Nga đã có gia đình khác và hai đứa con đời sau của ông ấy, đang học cấp một nên cũng vất vả lắm!

Nga làm bạn với mạng miếc suốt ngày. Nó lục tung, đào xới thâm nhập vào đủ thứ chuyện, từ đây. Và một ngày, đoạn phim này đập vào mắt Nga. Đó là cảnh các chiến sĩ nắm chặt tay nhau đứng chôn chân trong biển hứng hết loạt đạn này đến loạt đạn khác. Coi xong, Nga rú hét kinh hoàng… Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Nga bị kích động đến dường ấy. Nga đưa ra yêu cầu là tất cả bác sĩ, y tá, hộ lý phải ngồi xúm vô một chỗ để Nga mở cái đoạn phim đó cho mà coi. Có vài người phản đối và Nga tay xách cây tay cầm ghế đòi phang đòi chặt. Nga vùng thoát và tấn công không thương tiếc gã bảo vệ tính cột trói Nga lại. Ai đó đã gọi điện cho các con Nga và nửa tiếng sau vợ chồng, anh em chúng nó vào. Nga lao vô mấy đứa với thái độ khiêu khích, không quên, gầm rú liên hồi:”Sao giấu? Sao giấu mẹ hả?” Khi thằng út, không hề né tránh những cái tát nảy lửa của mẹ mà vẫn mở rộng vòng tay đòi ôm thì Nga dúi vào lòng con và khóc lên, nức nở.

Nga khóc như vậy đúng hai ngày đêm. Các cháu thay phiên nhau ngồi bên mẹ, dỗ dành. Qua cơn, Nga đòi thằng đầu cho xuống căn tin ăn một gói mì, uống một ly cà phê với ít đường và nhiều đá. Ở đây, Nga nhỏ nhẹ hỏi:

- Tụi con có biết về đoạn phim đó?

- Dạ! Tụi con coi ngay hồi mới phát tán trên mạng.

- Ở Trường Sa phải không?

- Dạ, ở đó. Ngay Gạc Ma.

- Thằng Tí, con cậu Chín của mẹ ở Cam Ranh dính đợt này . Đúng không?

- Dạ! Đúng là hồi đó.

- 14/3/1988. Phải không?

- Dạ! Phải.

- Thấy gục xuống và chết hết. Con có biết là bao nhiêu?

- Dạ. Cả thảy là 64 người.

Nga lẩm bẩm “sáu bốn” một tràng dài, rồi thôi. Và thôi luôn những cơn điên, ngay sau đấy! Là thế, cách Nga tỉnh. Nhưng đồng thời, bộ nhớ về máy tính của Nga bỗng dưng bị xóa sạch./.

 

Nguyễn Mỹ Nữ

Truyện ngắn dự thi Tuần báo Văn Nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam

                  

--> Read more..

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Thêm bạn bớt thù

Đây là quà tặng của chị Hai Kim Tuyến. Qua mail, chị đã gửi cho tôi một bài viết hay quá. Cảm ơn chị về bài học cuộc sống rất thâm thúy này.


Để thành công trong cuộc sống, ta phải thêm bạn, bớt thù. Một người chỉ có thể cảm hóa và thu phục người khác bằng lòng tốt và thiện tâm. Xin chia sẻ với quý vị và các bạn câu chuyện rất thâm thúy dưới đây.
Vị quan sáng suốt
 
Ngày xưa , có một người nông dân và một người thợ săn là hàng xóm của nhau. Người thợ săn nuôi một đàn chó săn rất dữ tợn và khó bảo, chúng thường nhảy qua hàng rào và rượt đuổi đàn cừu của người nông dân. Người nông dân bảo người hàng xóm của mình hãy trông nom đàn chó cẩn thận, nhưng xem ra những lời đó đều bị bỏ ngoài tai.

Chó chăn cừu

Một ngày nọ, đàn chó lại nhảy qua hàng rào, chúng đuổi cắn đàn cừu và làm nhiều con trong đàn bị thương nặng.
Lúc này, người nông dân không thể chịu đựng thêm nữa. Anh ta bèn lên phủ để báo quan. Vị quan phủ chăm chú lắng nghe đầu đuôi câu chuyện rồi nói:

“Ta có thể phạt người thợ săn và bắt anh ta xích hoặc nhốt đàn chó lại. Nhưng anh sẽ mất đi một người bạn và có thêm một kẻ thù. Anh muốn điều gì hơn: một người bạn hay một kẻ thù làm hàng xóm của mình?”
 


Người nông dân trả lời rằng anh muốn có một người bạn hơn. Vị quan phủ nghe vậy bèn phán:
 
“Được, vậy ta sẽ bày cho anh một cách để vừa bảo vệ an toàn cho đàn cừu, vừa giữ được một người bạn”.

http://www.phoquang.org/uploads/News/pic/small_1294705395.nv.jpg
Người nông dân bèn nghe theo lời chỉ dẫn của vị quan phủ.
Vừa về đến nhà, người nông dân liền thử làm theo những gì vị quan phủ đã bày cho anh ta. Anh ta bắt ba con cừu tốt nhất của mình và đem tặng chúng cho ba cậu con trai nhỏ của người hàng xóm. Đám trẻ rất vui thích quấn quít chơi đùa bên mấy con cừu. Để bảo vệ cho đồ chơi mới của lũ trẻ, người thợ săn đã làm một cái cũi chắc chắn để nhốt đàn chó. Từ đó trở đi, đàn chó không bao giờ quấy rầy đàn cừu của người nông dân nữa.
 


Cảm kích trước sự hào phóng của người nông dân với những đứa con của mình, người thợ săn thường mang chiến lợi phẩm mà anh ta săn được sang cho người nông dân. Người nông dân đáp lại bằng thịt cừu và phô mai mà anh ta làm ra. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người hàng xóm đã trở thành bạn tốt của nhau.
 


Có một câu ngạn ngữ Trung Hoa cổ thế này: “Một người chỉ có thể cảm hóa và thu phục người khác bằng lòng tốt và thiện tâm”.

Người Mỹ cũng có một câu thành ngữ tương tự như thế: “Người ta bắt được nhiều ruồi bằng mật hơn là bằng giấm” (“Mật ngọt chết ruồi”). "You can catch more flies with honey than with vinegar"


http://kienthuc.net.vn/dataimages/201108/original/images746771_13.jpg
 
Nếu 1 nụ hôn là 1 giọt nước, tôi sẽ trao bạn biển cả             
http://images.yume.vn/blog/201103/18/1300422211_1228275175_img.jpg    
Nếu 1 cái ôm là 1 chiếc lá, tôi sẽ trao bạn cả 1 rừng cây.     http://images.yume.vn/blog/201101/29/1296315890_chiec%20la%20cuoi%20cung.jpg  
                
Nếu cuộc sống là 1 hành tinh, tôi sẽ trao bạn cả 1 thiên hà.              http://www2.vietbao.vn/images/viet2/khoa-hoc/20748609_images1427185_tieuhanhtinhAnh.jpg             Nếu tình bạn là cuộc sống, tôi sẽ trao bạn chính tôi. 
          
           Ba điều làm nên giá trị một con người:
           Siêng năng + Chân thành + Thành đạt 
     
            Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
   
             Rượu + Lòng tự cao + Sự giận dữ.
--> Read more..

Ngày này, 20 tháng 11, xin chúc nhau hai chữ An Vui ...

--> Read more..

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Chủ nhật bánh




Chủ nhật, cả ngày chủ nhật, vừa theo dõi tường thuật trực tiếp Ốp Xôi, vừa làm vừa ăn 3 loại bánh. Chủ nhật này là Chủ Nhật Xôi của các bạn, và là Chủ Nhật Bánh của mình...
Một cuối tuần vui ...
Vì bánh bía nhân môn sầu riêng lần này rất là vừa ý ... Và mình ăn một hơi nguyên cái ...
Mul không cho mình chú thích ảnh, nên viết thêm : Sáng ăn bánh đúc xanh (bột pha bồ ngót). Trưa ăn bánh pizza, 3 cái bánh lần lượt của Thảo Nguyên to nhất, của Huỳnh Hoa, của mình nhỏ nhất. Chiều tụi nhỏ ăn phở bò, mình ăn chén nhỏ bánh đúc còn dư hồi sáng và nguyên 1 cái bánh bía, hehehe ...

--> Read more..

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Bánh đúc 2 màu




Pha thêm trắng cho bánh đúc tím thấy vui hơn, ngon mắt ngon miệng hơn chút nữa ...
--> Read more..

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Bánh đúc tím





Buổi sáng thức dậy, ngó ra cửa sổ thấy một nhành mưa tím, đi xuống bếp ăn một dĩa bánh đúc tím ...
--> Read more..

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Sinh nhật cuối năm




Là sinh nhật nhóm Văn Khoa trẻ có ngày sinh vào những tháng cuối năm (tháng 10, 11, 12).
Là sinh nhật của anh Kiệt, anh Bách, anh Tiến, chị Thư, chị Dung, Minh An.
Diễn ra ở nhà cặp đôi hoàn hảo Bách-Diệp, ở bên kia cầu (hầm) Thủ Thiêm.
Vẫn vui nhộn ì xèo đùa giỡn như mọi khi ...

--> Read more..

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Bánh bía




Mình rất thích ăn bánh bía Sóc Trăng, nhưng cũng rất ngại nhân bánh bía quá ngọt và nào là mỡ, nào là chất bảo quản.
Hôm nay mình làm bánh bía nhân khoai môn trộn thêm khoai lang tím và sầu riêng tươi, thay toàn bộ mỡ bằng dầu olive, cho ít đường. Mộc đóng lên mặt bánh bằng nước dâu tằm từ xác dâu còn lại từ mùa trước. Bánh tối màu, ko đẹp như bánh ở quê, nhưng đẹp để mà chi ...



--> Read more..

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Đi Sa Đéc




Chủ nhật 4/11/2012.
Hai bác ba mẹ chị Dung mời Văn Khoa trẻ đi về quê của bác trai ở Sa Đéc. Một chuyến đi thật vui, thật thú vị.
Trên chuyến xe đầy kín 25 chỗ, chúng tôi đùa vui suốt chặng đường dài. Xuống xe ở chân cầu Tân Dương, chúng tôi được đi ghe một đoạn, ngắm cảnh sông nước thanh bình. Vào đến nhà anh Hai, chúng tôi được ăn những món đặc sản của mùa nước nổi.
Cảm ơn hai bác và chị Dung đã cho Văn Khoa trẻ một chuyến du lịch thật là ấn tượng...


Nhớ mãi, những năm xưa, khi bác trai còn trồng hoa kiểng cho Thảo cầm viên, hàng năm cứ 22 Tết là bác ngồi xích lô chở qua nhà tôi ở Sương Nguyệt Anh một chậu mai vàng, một cặp huyết huệ. Qua Tết tôi chở trả về cho Bác nuôi dưỡng lại. Ngày 22 tháng chạp là giỗ má tôi. Cho tới khi vườn hoa kiểng của bác bị giải tỏa mới thôi. Hồi đó ko có máy ảnh để mà ghi lại, thế nhưng cứ cận Tết là tôi hình dung ra cảnh bác ngồi xích lô cùng cây kiểng dừng ở trước nhà. Tôi thương yêu kính quí hai bác biết bao. Mỗi khi tôi đến chơi với chị Dung, tôi cảm nhận hai bác coi mình như con vậy.

Xin kính tặng album này cho hai bác và chị Dung,

--> Read more..

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Giỗ Hội




Hôm nay 17/9/Nhâm Thìn, ngày giỗ của bạn Huỳnh Ngọc Hội.
Thân mến tặng album này cho Hải và các cháu nhé.
--> Read more..

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Phi Yến




Đi ngang chợ Hồ Thị Kỷ, thấy có bông mới, Phi Yến, có năm màu, tím lục bình, trắng, vàng, hồng phấn, hồng sen, và thoang thoảng mùi thơm. Mua về một bó, lần này là tím lục bình, lần lượt những lần sau sẽ là những màu kia. Thương cái tên và thích cái mùi hương...

--> Read more..

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Chả cá khoai lang tím




Hôm nay Coopmart khuyến mãi khoai lang tím, xách về hơn 2 kg nên phải kiếm chuyện mà ăn khoai tím vậy. Đọc đâu đó nói khoai lang tím có chung 1 chất (quên tên hihihi ...) với gạo tím, nên bỗng dưng mình siêng ăn khoai lang tím vậy...
Tối nay còn làm bánh đúc tím với nó nữa, để ăn sáng ...

--> Read more..

Khoe đồ mới




Hôm nay bếp nhà mình có 2 món đồ mới rất ưng ý nên khoe với bạn nhé.
Trước hết là nồi cơm điện. Bởi vì mỗi ngày nhà nấu 2 thứ cơm, cơm trắng, cơm tím than, nên mình đi dọc đường Nguyễn Phúc Nguyên, gần ga xe lửa Sài gòn, định bụng tìm mua thêm nồi cơm 1/2 lít, xưa đã từng mua ở đây. Nhưng chỉ có loại 1,2 lít là nhỏ nhất, nên đành chịu vậy. Nồi Việt nam, xài rất ổn, bảo hành 1 năm, xài vài năm hư mâm lửa bỏ ko tiếc.
Kế là bộ xay sinh tố đa năng, mình ưng quá, nho nhỏ thôi nhưng mình xay 500-600g đậu nành như chơi, độ mịn hơn hẳn cái Panasonic mua hồi 1997, mới hư, làm ra được nhiều đậu hủ hơn hẳn đấy. Xay cà chua ko cần cho nước, các trái cây khác chỉ tí tí nước thôi, độ mịn tuyệt lắm, uống luôn ko cần lọc xác. Lại còn xay sữa đậu nành uống liền 1 ly, 2 ly tới 4 ly, ko cần vắt nấu gì cả, chỉ cần nấu đậu hạt cho chín độ 15'. Lại còn làm kem cho 1 tới 4 người ăn 1 lần. Hihi, thích quá hôm nay khoe ví mấy bạn đây, nhất là bạn nào đang thích mua máy xay mới. À, xay chà bông cũng hay lắm, mình xay tôm khô 1 nắng làm nhân bánh đúc, nó đánh ra sợi tơi như bông.
Hihihi... khoe ra vì ưng tụi nó quá...

--> Read more..

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Bánh đúc không xương - Bánh mì khoai lang tím




Mình mê bánh đúc lắm, nay mới làm được. Làm hai lần rồi, một lần bánh đúc mặn, bửa trước. Bửa nay bánh đúc chay, sẻ ra một chén mang vào phòng tập tặng bạn Dung Ngô, bạn ăn xong gọi điện khen ngợi. Ui da sung sướng quá.
Lại đọc thấy khoai lang tím có chất anthocyanin giống gạo lức tím than. Vậy là nướng bánh mì khoai lang tím. Mình vốn yêu màu tím lắm. Nay biết thêm những thức ăn sắc tím tốt cho sức khỏe. Vậy là yêu tím thêm lần nữa ...
--> Read more..

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Ngủ sớm đi nhé !

Ngủ sớm, dậy sớm

       Tại sao vậy? Ấy là để phù hợp với tiến trình sinh hóa trong cơ thể.

       Buổi tối từ 9 đến 11 giờ đêm là thời gian để giải độc tức là loại các hóa chất độc hại ra khỏi hệ thống kháng thể (các hạch bạch huyết - lymph nodes).Trong khoảng thời gian này bạn nên thư giãn hay nghe âm nhạc. Nếu trong lúc này bạn hãy còn chưa nghỉ ngơi mà còn lau rửa chén bát chẳng hạn thì quả là không tốt cho sức khoẻ.

       Đêm từ 11 giờtới 1 giờ sáng là tiến trình tẩy độc gan. Lúc này mà bạn ngủ say được thì tốt nhất.

       Sáng sớm từ 3 đến 5 giờ sáng là thời kỳ tẩy độc phổi, vì vậy những người bị ho hay lên cơn ho nặng vào lúc này. Bạn không cần phải uống thuốc ho vì thuốc này sẽ làm xáo trộn tiến trình đào thải chất độc ra khỏi phổi.

       Sáng từ 5 đến 7 giờ là lúc kết tràng được giải độc. Bạn nên đi cầu để xả hết phân ra khỏi ruột.

       Sáng từ7 đến 9 giờ là lúc ruột non hấp nạp chất dinh dưỡng,vì vậy bạn nên ăn điểm tâm vào giờ này. Những người bị đau yếu thì phải ăn điểm tâm vào lúc trước 6 giờ rưỡi. Nếu bạn muốn cảm thấy mạnh khỏe thì tốt nhất là ăn điểm tâm trước 7 giờrưỡi. Nếu bạn luôn luôn bỏ bữa điểm tâm thì bạn nên ngưng thói quen không ăn điểm tâm lại ngay và nên ăn cái gì vào buổi sáng dù là trễ(9 đến 10 giờsáng).

       Đi ngủ quá trễ và dậy quá trễ sẽ gây trở ngại cho tiến trình đào thải các hóa chất không cần thiết. Ngoài ra, từ nửa đêm tới 4 giờ sáng là thời gian tủy xương sản xuất ra máu. Vì vậy chúc bạn ngủ cho ngon giấc và đừng bao giờ đi ngủ trễ.

 

 

--> Read more..

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Trung thu với muffin.




Suốt buổi sáng nay trời Sài Gòn mưa rả rích, dự báo một buổi tối mây mù, sẽ chẳng có vầng trăng rằm tháng tám?
Hai dì cháu làm bánh trung thu, không phải kiểu bánh cổ truyền, mà là muffin, cho nó dễ...
Cũng có một vầng trăng vàng giữa bánh ...

Và làm thử muffin bắp theo công thức của bạn kimhuynh ...

--> Read more..

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Chút Trung thu ở một trường khuyết tật




Trường Tương Lai ở cách nhà tôi một số nhà, nuôi dạy hơn 20 trẻ khuyết tật nặng - down và tự kỷ. Phụ huynh chọn nơi đây, vì nhà nghèo không thể mang con tới học trường tư (học phí trường tư không dưới 5 triệu đồng/tháng). Tôi nghe các cô tâm sự phụ huynh nghèo lắm nên không có quĩ để chăm lo thêm cho trường, thậm chí quà cho cô giáo ngày 20/11 cũng không có nốt. Năm trước cô hiệu phó mới chuyển về thấy ngày 20/11 lạnh lẽo, đã tự đi mua chục dĩa bánh cuốn về liên hoan tạm với nhau. Biết chuyện, bà con trong xóm người tặng tiền, tặng sữa, giúp một phần cho việc học việc dạy ... nhưng chắc cũng chưa thấm vào đâu.
Chiều hôm qua tôi cùng các chị Hội Khuyến học đến trường tặng bánh trung thu cho các em.
Nhìn các em tật nguyền, thật là tội nghiệp. Tôi chụp ảnh nửa chừng thì hết pin, tiếc không ghi được đầy đủ nghĩa cử dành cho các em của những người lớn nơi tôi ở ...




--> Read more..

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Về trường cũ




"Thời gian trôi nhanh như một giấc mộng..." (bạn Tuấn Ba - Đặc san kỷ niệm 55 năm ...).

Vậy là trường Hoàng Diệu-Sóc Trăng của tôi đã 55 tuổi. Tôi đã bước vào học lớp đệ thất ở đó cách đây đã 50 năm.

"Lần hội ngộ sau bao năm cách biệt.
Đồng nghiệp xưa tóc nhuộm trắng phong trần.
Học trò xưa giờ tóc cũng hoa râm" (Thầy Phạm Xuân Dũng-Đặc san KN 55 năm...)

Bây giờ, Hoàng Diệu- Sóc Trăng là nỗi nhớ khôn nguôi của chúng tôi - cả Thầy và trò, khi chia tay ...

--> Read more..

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Về lại Bến Tre




Thứ bảy 15/9/2012, tôi về lại Bến Tre, đến chùa Phật Minh, ở bên này cầu An Hóa ...
(Trụ trì : Sư cô Thích Nữ Ngộ Mai, 075-3865049 ; 091-9638871. Đ/c : số 69 ấp 3 xã Giao Hòa huyện Châu Thành, Bến Tre)





--> Read more..

Mùa Vu Lan (8)




Nhà anh Tri Chính, ở quận 1 ...

--> Read more..

Mùa Vu Lan (7)






Chiều ngày 8/9/2012, chúng tôi đến thăm ba của bạn Hoàng Hương, ở quận 3.

--> Read more..

Vĩnh Kim - Mùa Vu Lan


Bạn Thúy mắt ướt rồi...

Ngày 9/9/2012 chúng tôi về Vĩnh Kim thăm ba má hai bạn Phi-Thúy ...
Nhìn hai bác lắng nghe chúng tôi hát những bài ca của một thời ..., tôi không thể không rưng rưng trong dạ ...
--> Read more..

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Sinh nhật tháng 9 ở Mỹ Tho




Những người Văn Khoa có sinh nhật trong tháng 9 (cỏ may, hải, thắng, thiếu hoàng hương) được chúc mừng ở nhà cháu Thắng, con trai bạn Cỏ May ở Mỹ Tho ...

--> Read more..

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Mùa Vu Lan (6)





Mẹ bạn Ánh ở cùng gia đình con gái, ở quận 1 ...
--> Read more..

Mùa Vu Lan (4)





Nhà Thúy Liễu ở quận 10 ...

--> Read more..

Mùa Vu Lan (3)




Chúng tôi từ Thủ Đức trở về Phú Nhuận thăm má của bạn Kim Diệp, chiếc lá bằng vàng của Văn Khoa trẻ ...
--> Read more..

Mùa Vu Lan (2)




Rời nhà của ba má chị Ngọc Dung ở Bình Thạnh, chúng tôi đi Thủ Đức thăm má của chị Hồng Diệp (Lá Cỏ Hồng, bacbo).
--> Read more..

Mùa Vu Lan của những Người Văn Khoa (1)




Mùa Vu Lan năm nay của chúng tôi thật là đặc biệt ...
Bởi vì chúng tôi, dù là người còn ba má hay là người đã mồ côi, đều hăng hái hưởng ứng sáng kiến của anh chị Kiệt-Tuyến : trong 2 ngày 8/9 và 9/9, cùng nhau làm một chuyến đi dài thăm các ba má Văn Khoa. Ngày 8/9, tôi được hẹn khởi đi từ nhà bạn Quốc Hùng, nơi đến đầu tiên là nhà của ba má chị Ngọc Dung.

--> Read more..

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Mùa Vu Lan (5)





Nhà bạn Gia Minh ở quận 1 ...

--> Read more..

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Gặp nhau tháng tám




Nhà mới của anh chị đẹp lắm. Chúng tôi đến ngắm nhà, ngắm gia đình anh chị đông vui hạnh phúc. Thật là mừng lắm thấy anh chị cùng các con, cháu sum vầy, ấm áp ...
--> Read more..

Bông Sơn Tuyết




Đi ngang nhà anh Mẫm, thấy cây Sơn Tuyết nở bông màu tím hồng đẹp lắm ...

--> Read more..

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Tháng bảy




Đi tặng quà ở vùng sâu của Gò Công.
--> Read more..

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Cái cần gạt nước

Nguồn : HoiThanh.Com

- Hạnh phúc mà bạn đang có hay nỗi đớn đau mà bạn đang mang là duy nhất, bạn hãy chấp nhận và thưởng thức.Như bạn chỉ có thể sống được ngày hôm nay, còn ngày mai, ngày mai đó chưa tới và chắc chắn, ngày mai đó vẫn sẽ tới, nhưng có thể sẽ không còn có bạn.

 

 

      Bạn đã từng lái xe trong mưa, bạn có để ý đến cái cần gạt nước không? Trời mưa như trút nước, nước phủ mờ mặt kính, che khuất cả đường đi. May mắn thay chúng ta có những cái cần gạt nước: kiên trì và đều đặn, chúng xoá nhoà nước mưa trên kính, giúp ta nhìn thấy đường để lái xe. Thật tiện dụng tuyệt vời!

 

       Trên chuyến xe cuộc đời, có những nỗi buồn rơi rớt, những lo âu lất phất, những cơn giận vũ bão… chúng như cơn mưa cản trở hành trình của chúng ta, làm chúng ta không thấy đường đi, mất phương hướng, hoặc chán nản dừng xe lại, tự làm mất thời gian và công sức của mình, bạn có thấy lãng phí không? Này bạn, thay vì ngồi than thân trách phận hoặc tiêu cực chờ đợi, sao bạn không thẳng tay gạt những nỗi buồn, những điều không vừa ý sang một bên để tiếp tục đi, cho dù chậm thì cũng vẫn là đang tiến tới. Một u sầu gạt bỏ là bạn sẽ được nhìn rõ hơn và xa hơn một chút, tiến xa hơn một chút trên đường đi của mình.

 

      Dầu vậy, cũng có những niềm đau, những nỗi buồn như cơn mưa dai dẳng, khó có thể xoá nhòa trong chốc lát. Bạn phải đều đặn, đều đặn gạt bỏ chúng như… những cái cần gạt nước. Muốn vậy, bạn phải kiên trì, quyết tâm lập đi lập lại một động tác trong tư tưởng: đẩy sang phải, đẩy sang trái, cho những gì không vừa ý văng khỏi đời mình như những hạt mưa văng khỏi kính xe; hãy chiến đấu cho tương lai phía trước, để rồi những lo âu rơi rớt, những cơn giận tung toé, những phiền muộn đọng lại sẽ bị gạt bắn ra đằng sau từng phần, từng phần, và nhẹ dần đi cho tới khi mất hẳn. Quan trọng là bạn phải biết gạt bỏ chúng một cách đều đặn, kiên trì. Trời sẽ lại sáng sau cơn mưa.

 

     Người tài xế cẩn thận, dù biết rõ công dụng của chiếc cần gạt nước, cũng không dám khinh thường trời mưa. Đường trơn, tầm nhìn giới hạn, xe không thể chạy nhanh được; bạn cũng vậy, bạn có thể gạt bỏ được những điều tiêu cực, phật lòng, buồn đau, nhưng vẫn chịu những hậu quả tổn hại của chúng. Hãy tiến lên nhưng đừng phóng nhanh, chậm rãi chú ý xem xét để được an toàn cho lần sau. Và nếu tránh được thì nên tránh từ đầu, như người lái xe khi xem thời tiết, biết trời mưa thì có thể khởi hành sớm hơn hoặc muộn đi, có thể lái xe đi vòng hướng khác để tránh cơn bão dập vùi. Đừng tự chuốc lấy những điều không vừa ý khi mình có thể tránh được. Cuộc đời còn có bao việc phải làm; nếu không thật cần thiết thì cũng chẳng nên lái xe trong mưa.

 

     Và nếu nhỡ ra phải đi trong mưa, bạn có để ý thêm không? Trên kính xe có tới 2 cái cần gạt nước. Chúng làm việc chung với nhau thật hợp «rơ», lui tới đều đặn, song song, hỗ trợ cho nhau, để đẩy nước mưa ra ngoài. Trong cuộc đời, có những nỗi buồn, những lo âu thật khó xoá với sức của một người. Hãy cùng chia sẻ với người thân, với bè bạn: gánh nặng được san sẻ thì đôi vai sẽ bớt mỏi, đường đi sẽ bớt xa hơn, dễ đi hơn. Khi có sự đồng tâm hiệp lực thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, niềm vui cũng sẽ lớn hơn, đủ để đánh bại những nỗi buồn lớn.

 

      Và sau hết, bạn hãy là người lạc quan. Hãy nhìn những cái cần gạt nước không chịu nằm im, chúng chuyển động không ngừng, cố đẩy nước đến từ mọi phía. Nếu bạn chỉ ngồi một chỗ mà lo âu thì bạn thật là người đáng lo, nếu bạn chỉ biết cằn nhằn những phiền toái thì chúng vẫn còn đó, nếu bạn đắm mình trong u sầu thì u sầu sẽ nhận chìm bạn. Hãy suy nghĩ cho lạc quan và hành động tích cực; Đối với người lạc quan, sớm hay muộn thì vấn đề cũng sẽ có giải pháp, điều cần là phải vui sống dù tạm thời chưa giải quyết chúng được.

 

     Xưa kia có một bà cụ hay ủ rũ khi nghĩ đến 2 người con ở xa : trời mưa thì bà nghĩ đến người con bán dép rơm bị ế ẩm vì không ai mua dép rơm để đi mưa; trời nắng thì bà lại nghĩ tới người con bán dù vì ai lại mua dù mùa nắng. Hàng xóm thấy vậy xúm vào khuyên bà hãy nghĩ ngược lại: trời nắng thì nghĩ tới người con bán dép rơm được đắt hàng, còn trời mưa thì nghĩ tới đứa con làm dù không đủ bán. Bà cụ nghe theo và từ đó sống thật vui vẻ. Bạn biết không, đời sống vui hay buồn nhiều khi không phải do những việc bên ngoài, mà lại tuỳ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chúng ta. Nhiều việc có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng nếu nhìn mặt tốt có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, tội gì phải làm ngược lại. Những buồn khổ, lo âu, bất hạnh nhiều khi đến bất chợt như cơn mưa và ai cũng gặp phải. Dù sao trời cũng đã mưa và chúng ta phải lái «chuyến xe cuộc đời».

 

Hãy vui vẻ lạc quan khi nghĩ đến… «những cái cần gạt nước».

Yêu thương như bạn vẫn thường yêu, sống như bạn vẫn thường sống nhưng với một niềm tin là bạn không thể có cuộc sống này lần nữa.

Hạnh phúc mà bạn đang có hay nỗi đớn đau mà bạn đang mang là duy nhất, bạn hãy chấp nhận và thưởng thức.

Như bạn chỉ có thể sống được ngày hôm nay, còn ngày mai, ngày mai đó chưa tới và chắc chắn, ngày mai đó vẫn sẽ tới, nhưng có thể sẽ không còn có bạn.

 

Theo Hoài Nam

--> Read more..

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

9 điều phụ nữ không nên làm

Đi dạo lượm được bài này thấy vui vui  nênđể đây :


Phụ nữ dù thông minh thì trăm ngàn lần cũng đừng bao giờ làm 9 điều ngu ngốc này

                                                                                                                        

 

1/ Bốc đồng muốn sinh con cho người tình

.

2/ Cạn kiệt tiền bạc mà vẫn mua đồ xa xỉ

.

3/ Cùng cấp trên phát sinh tình một đêm

.

4/ Nói với một người đàn ông rằng “Mẹ anh có vấn đề”

.

5/ Hết lòng tin tưởng rằng đàn ông có thể một lòng một dạ yêu mình cả đời

.

6/ Chờ một người đàn ông đã thay đổi hồi tâm chuyển ý

.

7/ Để mặc cho hình thể phát triển mà không giữ gỉn

.

8/ Vì một người đàn ông mà đổi công việc

.

9/ Không đi làm

.

Lam Lam

.

Bài viết chỉ có tính chất tham khảo :">


--> Read more..

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Mùa Vu Lan




Đã bắt đầu mùa Vu Lan, tôi cùng các bạn đi Long Thành-Bà Rịa.
Bạn Ngọc Thúy ko đi được, dặn chụp ảnh cho bạn xem. Xem đi nhé Thúy ơi, vài tháng nữa chấm dứt ảnh iết rồi.
Mấy bửa nay quét dọn nhà cũ, kiếm thêm nhà mới, chưa đâu vào đâu, nhưng thấy ở đâu trang photo cũng ko sánh được với bác multi. Bởi vậy cũng muốn cảm ơn bác multi một phát ...
Khi mul chưa đóng cửa, thì vẫn cứ chụp và post ảnh, tới đâu thì tới hén ...

--> Read more..

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Trung quốc - cường quốc không có đồng minh

Nguồn : http://phapluattp.vn/20120811111520917p0c1013/trung-quoc-cuong-quoc-khong-co-dong-minh.htm

Trung Quốc - Cường quốc không có đồng minh

Trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược - Bộ Công an, cho rằng do bản tính bành trướng quá dữ dội và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Trung Quốc không có đồng minh.

Tháng 6 vừa rồi, Quốc hội Việt Nam thông qua Luật Biển. Trên hành tinh này, thử hỏi Trung Quốc xem có quốc gia ven biển nào không có Luật Biển không? Trung Quốc không có Luật Biển thì họ có bảy đạo luật khác để chi phối, bảo vệ chủ quyền trên biển: Luật Hàng hải, Luật Đường cơ sở, Luật Hải dương... Giờ Việt Nam làm Luật Biển cũng giống như nhà có vườn, người ta phải rào chứ” - Thiếu tướng Lê Văn Cương nói.

Hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh

. Phóng viên: Trong thời gian căng thẳng vừa qua, báo chí Trung Quốc đã đưa những thông tin rất sai lệch về Việt Nam. Dường như họ đang cố dùng bộ máy truyền thông do nhà nước kiểm soát để kích động dân chúng của họ?

+ Thiếu tướng Lê Văn Cương: Một số nhà báo, học giả Trung Quốc viết trên tờ Hoàn Cầu - một ấn phẩm của nhật báo Nhân Dân - kêu gọi phát động chiến tranh, chỉ có đánh Việt Nam mới giải quyết được vấn đề biển Đông, rằng trên thế giới này duy nhất Việt Nam là nước đi xâm lược, là hung hăng nhất, hiếu chiến nhất. Họ vẽ ra một hình ảnh đất nước Việt Nam như một tội đồ, để lừa dối nhân dân họ, lừa dối quân đội họ và lừa dối cả thế giới.

Trong gần 3 triệu quân nhân, sĩ quan, binh lính Trung Quốc, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số không muốn gây hấn. Họ cũng muốn giao hảo. Ngay cả 1,3 tỉ người dân Trung Quốc cũng là người tốt, nhân hậu lắm, họ muốn bang giao, còn chuyện gây chiến họ không được gì cả. Họ là những con bài bị thí, bị lừa dối. Ngay cả hơn 20 ủy viên Bộ Chính trị, mấy trăm ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc không phải ai cũng muốn gây chiến, chỉ là số nhỏ thôi.

Trong cuộc chiến 1979 với Việt Nam cũng vậy, truyền thông Trung Quốc có hàng ngàn bài báo xuyên tạc, nhồi nhét vào đầu người Trung Quốc rằng đó là chiến công oanh liệt của quân giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt Nam xâm lược. Đến giờ phút này, số người hiểu thực chất bản chất cuộc chiến chỉ có 1%.

Hôm 17-8 vừa rồi, khi nói chuyện với các nguyên thủ các quốc gia châu Phi tại Bắc Kinh, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào có nói rằng: Chúng ta kiên quyết phản đối nước giàu lấn lướt nước nghèo, kiên quyết phản đối nước lớn đàn áp nước nhỏ. Nói hay như thế nhưng làm thì ngược lại.

. Cũng đã từng có nhiều người nói về việc hệ thống truyền thông Trung Quốc đưa thông tin sai lệch, “làm hỏng dân”...

+ Chuyện lừa dối của họ là truyền thống, từ thời Đông Chu liệt quốc đến giờ. Họ biến con người thành những con cừu, chỉ thực hiện mệnh lệnh của cấp trên. Đến giờ phút này, truyền thông Trung Quốc là hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh, chỉ phục vụ ý đồ chính trị của giới chóp bu. Về khoản này, Mỹ thua Trung Quốc.

Hồi năm 1979, Trung Quốc xâm lược ban ngày ban mặt chứ có phải buổi tối đâu. Nhưng cứ đến kỷ niệm năm chẵn, báo chí Trung Quốc tung ra trung bình khoảng 700-800 bài báo kéo tít gần như nhau: Chiến công oanh liệt của quân giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt Nam xâm lược; cuộc phản công chiến lược thắng lợi...

Sẵn sàng dùng thủ đoạn tàn bạo

. Chúng ta vẫn thường nhắc đến chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc. Ông đánh giá như thế nào về độ phổ biến của chủ nghĩa bành trướng trên thế giới?

+ Về mặt khoa học, phàm các dân tộc lớn, nước lớn, đều có nhân tố bành trướng chứ không phải chỉ có Trung Quốc. Mỹ, Nga, Đức, Nhật, Ấn Độ đều như vậy. Đó là đặc điểm có tính phổ biến, như là người giàu, lớn, khỏe thì hay xem thường kẻ nghèo hèn. Một con người cũng thế, một cộng đồng cũng thế mà một dân tộc cũng thế.

Cho nên diễn biến hòa bình không phải chỉ có Mỹ. Tất nhiên gốc tích của diễn biến hòa bình thời hiện đại là từ Mỹ nhưng những thủ đoạn tác động vào các nước khác để đảm bảo có một chính quyền ở đó theo ý mình thì Trung Quốc là cha đẻ, là bậc thầy của thế giới. Cách đây 2.600 năm, chính ông Quản Trọng, người nước Tề thời Xuân Thu, là người đẻ ra diễn biến hòa bình với các thủ đoạn chia rẽ nội bộ, lũng đoạn kinh tế, khoét sâu mâu thuẫn, đưa thông tin vu khống để vua bạc đãi người trung thực, xung quanh nhà vua chỉ còn những loại nịnh thần, ngu dốt thôi. Từ đó đất nước họ suy yếu, ông ta thâu tóm năm nước xung quanh chỉ trong vài năm. Người Mỹ chỉ học mót người Trung Quốc về khoản này.

. Vậy chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc có gì khác biệt dẫn đến việc họ bị thế giới ghét bỏ như ông vừa đề cập?

+ Trung Quốc có hai điểm đặc biệt. Một là máu bành trướng của họ dữ dội, quyết liệt hơn các nước khác.

Hai là về mặt thủ đoạn, họ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bất kể tính chất. Người Mỹ, Nhật, EU không bao giờ làm cái trò cho người sang xui nông dân Việt Nam trộn bùn vào chè, đưa về Trung Quốc quay lên truyền hình, chụp ảnh cho cả thế giới xem; họ cũng không bao giờ mua móng trâu, mua rễ quế, mua đỉa, tuồn hàng chất lượng kém, có chất độc sang Việt Nam. Cho nên cả thế giới chăm chăm cảnh giác Trung Quốc. Họ là một cường quốc không có đồng minh.

Khi nào Trung Quốc dùng vũ lực?

. Nghiên cứu các cuộc xung đột vũ trang của Trung Quốc từ năm 1949 đến nay, ông đánh giá thế nào về những yếu tố dẫn các nhà lãnh đạo Trung Quốc đến việc giải quyết các vấn đề quan hệ quốc tế bằng vũ lực?

+ Nó là hợp lưu cộng hưởng của hai dòng: Dòng bành trướng và dòng phục vụ cho lợi ích trước mắt. Cuộc chiến tranh năm 1969 với Liên Xô chính là vật tế thần để họ chứng tỏ với Mỹ rằng tôi không liên kết với Liên Xô. Đến tháng 2-1979, họ biến Việt Nam thành vật tế thần, một lần nữa chứng minh cho Mỹ thấy họ không đồng minh gì với Việt Nam cả. Trước khi đánh Việt Nam, Đặng Tiểu Bình còn đến Washington, đội mũ cao bồi, nói với Tổng thống Mỹ Carter rằng: “Chúng tôi là NATO phương Đông”. Việt Nam thành vật tế thần để Trung Quốc mua bán với Mỹ.

Suốt từ năm 1979 đến năm 1991, Trung Quốc câu kết với Mỹ và phản động quốc tế bóp nghẹt Việt Nam, bao vây cấm vận Việt Nam. Lịch sử Việt Nam lùi mất 30 năm. Đó là một thời kỳ đen tối của lịch sử Việt Nam, khi tất cả mọi lối ra thế giới đều bị Trung Quốc và Mỹ bịt hết.

Bành trướng là chiến lược lâu dài của họ nhưng khi cần sử dụng vũ lực để giải quyết lợi ích trước mắt và phù hợp với chiến lược đó, họ sẵn sàng.

. Chuyện nước lớn, với tư tưởng bành trướng, thỏa thuận với nhau trên lưng nước nhỏ, đã từng xảy ra nhiều trên thế giới. Trong quan hệ giữa Việt Nam, Trung Quốc và các nước khác thì sao, thưa ông?

+ Tôi cho là Việt Nam từng năm lần bị bán đứng.

Lần thứ nhất tại Hội nghị Genève năm 1954. Trung Quốc đã có sự mặc cả với Mỹ, Pháp chứ đúng ra ranh giới hai miền không phải vĩ tuyến 17 mà có thể là 13, nếu không thì là 15. Nhưng để lấy lòng Mỹ và phương Tây, Trung Quốc đã nhân nhượng Mỹ và Pháp kéo lên vĩ tuyến 17. Sau này chính Pháp nói với ta điều ấy.

Lần thứ hai khi Việt Nam gần thắng Mỹ năm 1972, Henry Kissinger đã ký tắt với ông Lê Đức Thọ, hai bên báo cáo cấp cao để chuẩn bị ký Hiệp định Paris. Nhưng sau đó Mao Trạch Đông mời Tổng thống Mỹ Nixon sang ký Thông cáo chung Thượng Hải. Ngày 1-3-1972, Kissinger về Tokyo họp báo, nói một câu nổi tiếng: Bây giờ chúng tôi chỉ còn nhìn về Mạc Tư Khoa để nghiền nát Hà Nội! Sau khi ký xong, những việc tày trời trước đây các tổng thống Mỹ khác không làm được thì Nixon làm được, đó là phong tỏa cảng Hải Phòng, con đường biển duy nhất Việt Nam ra thế giới, cho máy bay đánh sát biên giới Trung Quốc, rồi sau đó là 12 ngày đêm Điện Biên Phủ trên không. Thiệt hại về người và tài sản trong cuộc không chiến của Mỹ ở miền Bắc từ 1-3-1972 đến khi ký Hiệp định Paris bằng cả sáu năm trước cộng lại. Ở miền Nam, ta cũng phải đổ xương máu nữa. Nên thông cáo Thượng Hải thực chất đã được viết bằng máu của người Việt Nam.

Lần thứ ba, họ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Không có sự đồng ý của Mỹ thì Trung Quốc không bao giờ dám đánh.

Lần thứ tư, chính Trung Quốc là kẻ chủ mưu gây nên vụ thảm sát hơn 2 triệu người Campuchia. Trung Quốc cung cấp từ A đến Z, lương thực thực phẩm, vũ khí, đạn dược, thuốc men cho Khmer Đỏ. Chiến tranh biên giới Tây Nam 1976-1978 là Trung Quốc mượn Khmer Đỏ để đánh Việt Nam. Sau đấy, khi ta giải phóng Campuchia, Trung Quốc là kẻ lu loa trên thế giới rằng Việt Nam có âm mưu lập “Liên bang Đông Dương”. Kẻ gây ra họa diệt chủng lại vu cáo cho những người cứu người Campuchia khỏi họa diệt chủng.

Lần thứ năm là chiến tranh biên giới năm 1979. Năm lần họ buôn bán trên lưng mình.

Tất cả những chuyện tranh chấp của Trung Quốc với nước khác, từ xưa đến nay, không có cuộc tranh chấp nào mà Trung Quốc có lý cả. Cuộc chiến năm 1962 với Ấn Độ, họ chiếm của Ấn Độ mấy chục ngàn cây số vuông, không có lý nào cả.

Quan hệ với Nhật Bản, Philippines cũng vậy, không có lý nào. Tôi thống kê có 15 cuốn sách, 20 bản đồ cổ khẳng định cực nam của họ chỉ đến đảo Hải Nam thôi.

Thiếu tướng Lê Văn Khương

HỮU LONG thực hiện

--> Read more..

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Khúc ban chiều




Có 4 người đến khúc ban chiều, để ăn sáng ...

Một mái tóc bạc. Ba mái tóc điểm bạc. Một câu gọi nhau đi ăn sáng, là đi ngay thôi ... Dẫu đồ ăn chưa ngon, dẫu cà phê chưa ưng ý, nhưng có sao đâu ...
Khi đến gần nhau, khi ở cạnh nhau, thấy bạn mình ai cũng đáng để yêu thương ...

Để thấy cần gặp nhau thêm nhiều lần nữa ...


--> Read more..

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Mưa hồng và bánh mì đường quế




Hôm nay mưa hồng nở rộ.
Nướng bánh mì đường quế vì thích mùi thơm này.

--> Read more..

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Một bài viết ủng hộ trì hoãn chiến tranh Việt Nam-Trung quốc.

Mình đem bài này về từ blog Hướng Về Biển Đông, đường dẫn mình sẽ ghi sau :

 

TẠI SAO PHÁI TRÌ HOÃN CHIẾN TRANH VN-TQ! Viết lúc 09:57 sáng 28/07/2012

Các bạn trẻ 

Gần đây đang có rất nhiều các phong trào biểu tình cũng như lên án những hành động bất hợp pháp và cả những phát ngôn vô căn cứ của Trung Quốc đối với Việt Nam. Mà chủ yếu phong trào này bùng nổ trong tầng lớp thanh niên. Có tinh thần yêu nước là cực tốt, cực đáng biểu dương, trân trọng. Nhưng một số bạn trẻ, nói thật là không hiểu vấn đề  Điều quan trọng nhất là chúng ta phải bình tĩnh, không được manh động. Mọi hành động quá khích của chúng ta đều có thể là ngòi nổ dẫn đến chiến tranh giữa chúng ta và TQ. Tôi nói điều này, không phải vì tôi sợ đối mặt. Xin lỗi! Tôi là CŨNG CÓ độ liều và độ lì rất cao. Chết thì ai cũng sợ, nhưng phải sống như thế nào để nó không giết được mình mới là sống!

Các bạn trẻ ạ!

Chúng ta đều là những con người yêu nước, đều là những con người có học, chúng ta cũng không thể phát ngôn hay hành động một cách thiếu suy nghĩ trước những vấn đề nhạy cảm như vậy. Bạn nên nhớ trong chính trị, trong quan hệ quốc tế , để giải quyết một vấn đề thì cái đầu luôn đi trước trái tim. Chúng ta phải nhìn cho thấu cho rõ sự việc rồi mới hành động.

Trên nhiều 4rum, nhiều trang mạng xã hội, nhiều cuộc nói chuyện, vấn đề quân sự chính trị được đưa ra bàn bạc rất công khai. Tôi chẳng rõ các bạn hiểu biết thế nào, nhưng thấy ai cũng mạnh mồm :"Đánh chết mẹ nó đê, sợ đ" gì..." =))

Nực cười !

Chỉ ngồi một chỗ mà nói vậy thì ai cũng làm được  Quan trọng là khi chiến tranh thật ý, bao nhiêu trong số những thanh niên hổ báo kia không trốn nghĩa vụ? 

Tạm thời, tôi khẳng định là TQ không thể đơn phương tiến đánh VN. Vì nhiều lý do.

Thứ nhất :

-Tại khu vực Biển Đông, hiện nay có ba nước tồn tại bất đồng lớn nhất với Trung Quốc về lãnh hải và hải đảo là Việt Nam, Philippin và Malaixia, trong đó Việt Nam là hàng đầu. Có nghĩa là khi chiến tranh nổ ra, sẽ không chỉ một mình VN chống lại TQ.

- Gần đây, hợp tác và trao đổi quân sự giữa Mỹ với ASEAN và Việt Nam đã có những bước tiến lớn, một khi Trung Quốc áp dụng hành động quân sự, dư luận và báo chí chính thức của Mỹ, Ấn Độ, Nhật Bản và các nước phương Tây khác sẽ đứng về phía Việt Nam. Mỹ, Ấn Độ và Nhật Bản thậm chí còn cung cấp cho Việt Nam chi viện về tình báo và hậu cần quân sự cho Việt Nam.

Thứ hai :

- Về tiềm lực quân sự, cho đến thời điểm này, VN có thể thua kém TQ về lực lượng, nhưng không thua kém về chất lượng, và cả tinh thần yêu nước, tinh thần quật cường, bất khuất. Hơn nữa, lực lượng quân đội của VN đều được tập huấn, đào tạo kĩ lưỡng, bài bản. Luôn trong tư thế sẵn sàng. Cộng với sự ủng hộ của các nước đồng minh.

Thứ ba :

- Điều này là do tôi suy luận. Như chúng ta đều biết. Trong vòng nhiều năm trở lại đây, kinh tế VN phát triển phụ thuộc nhiều nhất vào nguồn vốn đầu tư nước ngoài. Họ đầu tư vào VN và giả dụ TQ bắn phá VN, không phải là hủy hoại luôn nguồn sinh lợi của các nước khác hay sao? Nhất định họ sẽ không đồng ý với việc làm này của TQ. Khi đó VN có thể sẽ có cả sự hậu thuẫn của EU.

Thứ tư :

- Mặc dù TQ có diện tích lớn, dân số đông đứng Top đầu thế giới. Song sự phân hóa giàu nghèo và cách biệt tri thức cũng rất lớn. Nên biết rằng ở TQ không phải nơi nào cũng phát triển phồn hoa như nhau. Hơn nữa do đất nước lớn như vậy mà việc quản lí chính quyền sẽ gặp nhiều khó khăn. Nội bộ cũng không thể cùng thống nhất.

Và còn nhiều lí do khác khiến TQ tạm thời không thể tiến đánh VN, nhưng hiểu biết có hạn nên tôi không dám nêu ra.

Nhưng tóm lại, chẳng ai muốn chiến tranh nổ ra 

Dù chúng ta thua, hay thắng. Cũng không thể không có tổn thất. Vả lại, tình thế có thể lật ngược bất cứ lúc nào. Chúng ta không thể biết trước.

Bảo vệ Tổ Quốc lúc này không phải là lên gân , không phải là hô khẩu hiệu . Bảo vệ Tổ Quốc lúc này là trì hoãn chiến tranh !

Là trì hoãn chiến tranh

Càng lâu càng tốt

"Nói thật thì thế hế trẻ bh dù có biết nghĩ, có quyết tâm hay có làm gì thì cũng ko thay đổi đc gì đâu... Tất cả là từ Chính Phủ mà... hãy cảm ơn vì họ đang im lặng đi, bất công thật đấy, ức chế thật đấy, động chạm đến niềm tự hào thật đấy nhưng trong thời điểm hiện tại thì chúng ta ko thể CHỐNG đc TQ chứ chưa nói gì đến ĐÁNH.. "

Hiện nay trong nước có xuất hiện một đảng gọi là đảng Việt Tân. Chính xác là một lũ phản động! Chúng âm mưu lôi kéo, kích động thanh niên bằng những tin đồn thất thiệt, những cuộc biểu tình dưới danh nghĩa "Vì tổ quốc", mua chuộc một số đồng bào dân tộc thiểu số nhận thức chưa sâu... nhưng thực chất chỉ làm tình hình giữa VN - TQ thêm căng thẳng mà thôi. Điều này càng gây khó khăn cho việc ngoại giao của chính phủ nước ta đối vs TQ.

Nên các bạn ạ. Hãy suy nghĩ sáng suốt. Đừng nói nhiều, cũng đừng manh động. Mà hãy hành động không quá khích. Vừa đủ để họ biết rằng chúng ta rất yêu nước, chúng ta sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc. Nhưng cũng chứng tỏ chúng ta là những công dân biết yêu nước một cách THÔNG MINH, chứ không MÙ QUÁNG

TẠI SAO PHÁI TRÌ HOÃN CHIẾN TRANH ! Mình rất là không vui khi bạn cứ bằng mọi cách phản bác lại ý kiến của mình rất cố chấp  Và mình xin nhắc lại một lần nữa, mình nói TRÌ HOÃN chiến tranh, chứ không xui thanh niên VN ngồi yên chờ chết, cũng không nói nếu TQ đánh thì VN phải hạ mình chịu trận. Mình nói TRÌ HOÃN bạn hiểu không? (Không hiểu thì tra từ điển tiếng Việt hoặc google hộ mình nhé!)

Nếu lúc này chiến tranh nổ ra và TQ dốc toàn lực tấn công VN ( 1,1 triệu quân chính quy , 100 triệu quân dự bị , hàng chục nghìn tank , thiết giáp , pháo tự hành , pháo phản lực, máy bay cùng hơn 500 tàu chiến của 3 hàm đội Bắc, Trung và Nam Hải ) ... thì Việt Nam ko có lấy 1% hi vọng chiến thắng !

Dù cho gần 90 triệu người Việt Nam có quyết tử chiến đấu, thì sự chênh lệch quá lớn về số lượng cũng như trang thiết bị cũng khiến lực lượng ta bị tổn thất cực lớn , lớn tới mức ko thể giữ đc đất nước . Pháp chết vài chục ngàn quân > Pháp rút . Mĩ chết 58 000 quân > Mĩ rút . TQ thì sao ? TQ có 1,5 tỉ người và tệ hơn, nó đc cai trị bởi những thằng điên , để thống trị thế giới , 1 tướng cấp cao của TQ đã tuyên bố rằng có hi sinh vài trăm triệu người cũng ko nghĩa lí gì !

mình đã nêu ra 1 số lí do khiến TQ không thể đùng đùng đem quân đánh chiếm VN ngay. Và VN không phải không chống lại được TQ, mà chỉ là chưa đủ mạnh.

Nói như vậy , có lẽ Việt Nam đã hết hi vọng rồi sao ?

Không đâu !

Việt Nam chiến thắng chưa tới 1% , nghĩa là gì , nghĩa là chúng ta vẫn có cơ may thành công , dù nó vô cũng nhỏ bé !

Thứ nhất :

Trung Quốc là một đại gia mới nổi , nhưng nó nổi quá nhanh , mà lẽ đời cái gì cũng vậy , bạo phát thì bạo tàn , đằng sau những con số tăng trưởng ấn tượng , những cao ốc chọc trời , những binh đoàn đông đảo ... là hàng triệu triệu nông dân mất đất , hàng vạn vạn thanh niên mất việc làm , là môi trường ô nhiễm khủng khiếp , là bất công , là tệ nạn xã hội , là bất ổn sắc tộc... vv.vv

Cái giá phải trả cho giấc mộng tiến nhanh , tiến thật nhanh lên ngôi vị bá chủ thế giới của TQ là vô vàn bất ổn nội bộ , là những trục trặc trong nền móng mà TQ chỉ có thể xoa dịu chứ ko thể sửa chữa nổi , trừ khi nó thay đổi cả hệ thống . Trong tương lai , chính những bất ổn này sẽ làm TQ sụp đổ . Tòa nhà cao nhất thế giới nếu đc xây bằng xi măng TQ, sẽ ko thể chịu nổi một cơn gió to !

Kết luận 1: Nếu Việt Nam có thể hòa hoãn , lùi thời điểm nổ ra chiến tranh cho đến lúc những bất ổn trong lòng TQ bộc phát , chúng ta sẽ thắng !

Thứ hai : TQ mang trong lòng một giấc mộng to lớn , giấc mộng đạp đổ Mĩ soán ngôi bá chủ toàn cầu . Muốn làm việc đó thì phải có vốn , vốn ở đây là gì ? Chính là Sắt và Máu !

Máu là mạng dân mạng lính , ta đã biết rồi . còn Sắt là gì ? Sắt là vũ khí , là tiền tệ , là trái phiếu cổ phiếu và cả danh tiếng nữa . Ko có 2 thứ này , giấc mộng chinh phục thế giới ciủa TQ chỉ là giấc mộng mà thôi !

Kết luận 2 : Nếu bất đắc dĩ chiến tranh nổ ra , chúng ta phải kéo dài chiến tranh , đưa chiến tranh thành một cuộc chiến nhân dân , nhằm tiêu hao càng nhiều sinh lực và vật chất của TQ càng tốt . Mới chỉ đánh canh bạc Việt Nam mà đã tiêu hết vốn , TQ sẽ lấy gì để chơi tiếp với thế giới đây ? Nó nhất định phải chùn tay !

Thứ ba : Chúng ta ko đơn độc !

Đúng là như vậy , lịch sử TQ gắn liền với xâm lược , chiếm đóng . Nó đã để lại một ấn tượng rất xấu cho những nước láng giềng . Xấu đến nỗi dù Hồ Cẩm Đào đã cố gắng đeo cái mặt nạ tươi cười nhất , cũng ko thể che giấu được . Xung quanh TQ là Nga , Nhật , Hàn , Đài , Ấn , Phi , Việt , Mĩ , đều là những nước có nhiều ân oán với anh bạn to xác này . Nếu chiến tranh xảy ra , họ sẽ có những hành động và lời nói có lợi cho ta , hoặc dù ko đứng về phía ta , họ cũng dứt khoát ko đứng về phía TQ !

Kết luận 3 : Nếu khéo léo trong đường lối ngoại giao , chúng ta hoàn toàn có thể tận dụng hết những lợi thế này , khiến TQ bị bao vây và đem lại cho đất nước nhiều nguồn viện trợ to lớn !

Chúng ta hoàn toàn có thể đánh thắng TQ đấy chứ ! Vấn đề ở chỗ : trong 3 điều ở trên , chúng ta chưa làm đc điều nào cho tốt cả ! Đó chính là 99% thất bại !

1 - Chính phủ Việt Nam mong hòa hoãn , các bạn lại hô : đánh chết mẹ nó đi sợ đ" gì !

2 - TQ chỉ có thể cháy túi khi Việt Nam có một hệ thống lãnh đạo giỏi , đi đôi với một dân tộc đoàn kết khăng khít và quyết tâm cao độ ( Ít nhất thì lãnh đạo cũng đừng tham nhũng , người dân đừng phân biệt vùng miền và thanh niên bớt vô lo vô nghĩ đi )

3 - Ngoại giao ta chưa đạt . Các nước cấp vốn cho ta làm ăn , chính quyền lại tham ô hết , người ta hỏi đến thì bảo ko có chứng cứ !

4 - TQ có bất ổn nội tại , điều đáng buồn là chúng ta cũng có y hệt như thế , đôi khi còn nghiêm trọng hơn !

Chúng ta chỉ có thể đánh bại âm mưu xâm lược của TQ khi và chỉ khi 4 điều trên được giải quyết !!!

Thông thường , trước mỗi cuộc chiến tranh , lãnh đạo hai bên phải so sánh , cân nhắc rất kĩ về tương quan lực lượng , các yếu tố rồi mới ra quyết định đánh hay hòa . Việt Nam và Trung Quốc cũng ko phải ngoại lệ .

Kinh tế :

Việt Nam ta thế nào ?

Lạm phát kéo dài , nhiều lĩnh vực kinh tế rơi vào ảm đạm , đời sống nhân dân bị giảm sút .

Còn Trung Quốc ?

Tổng GDP là 5400 tỉ usd , gấp 54 lần Việt Nam , là chủ nợ lớn nhất của Mĩ

Chính trị :

Việt Nam ta thế nào ?

Tham nhũng tràn lan , nội bộ lại đấu đá nhau . Đối với các vấn đề bức xúc trong xã hội chậm hoặc không đưa ra được giải pháp thỏa đáng . Không phải là không có những người tâm huyết và yêu nước , nhưng họ quá ít và tầm ảnh hưởng ko lớn . Những thành phần biến chất và bị TQ cài cắm vào quá đông . Không có ý thức chống lại quốc nạn.

Còn Trung Quốc ?

TQ hiểu rõ rằng tham nhũng là quốc nạn làm sụp đổ cả một đất nước , nên họ rất mạnh tay trong vấn đề này . Mỗi năm TQ tử hình hàng nghìn quan chức tham nhũng , to có nhỏ có , thậm chí có cả bộ trưởng .

Lãnh đạo TQ mặc dù luôn đấu đá nhau , nhưng lại rất đoàn kết trong những vấn đề lớn . Ý đồ thôn tính Việt Nam đã có từ hàng nghìn năm nay , được manh nha trở lại vào thời Mao Trạch Đông , trải qua vài thế hệ đến Hồ Cẩm Đào bây giờ vẫn nhất nhất thi hành , không sai một ly ! ( Trong khi ta lại có lúc ngây thơ đến mức coi TQ như anh em máu mủ của mình , trong chiến tranh đã từng có ý kiến nhờ TQ giữ hộ một số đảo đề phòng Mĩ đánh úp ! )

Đối ngoại :

Việt Nam ta thế nào ?

Đã có những chuyển biến tích cực như quốc tế hóa vấn đề biển Đông , đối thoại quân sự với Mĩ . Nhưng đáng ra nếu được làm sớm hơn thì ta đã không lâm vào thế bí như hiện nay . Hơn nữa , tham nhũng trầm trọng khiến cho quốc tế chưa tin tưởng giao cho chúng ta những khoản viện trợ lớn

Trung Quốc thì sao ?

Tuy họ hành sự không khéo , khiến cho nhiều nước e ngại , ác cảm . Nhưng họ cũng đã gây được một số ảnh hưởng ở nơi này nơi kia trên thế giới.

Và cũng thật ngớ ngẩn và ảo tưởng khi cho rằng Việt Nam liên minh với Mĩ thì ko sợ gì TQ . Lại còn có ý kiến cho rằng TQ đánh Việt Nam thì Mĩ sẽ tiến hành chiến tranh với TQ để bảo vệ hay báo thù cho Việt Nam . Xin lỗi chứ , Việt Nam chưa đắt đến thế đâu ! Mĩ có giúp Việt Nam thì nhiều nhất cũng chỉ là tác động , ảnh hưởng , đào tạo hoặc viện trợ vũ khí là hết .

Quân sự :

Việt Nam ta thế nào ? Ta có 400 nghìn bộ đội chính quy , lực lượng dự bị ước khoảng 2 triệu người , tổng động viên cả nước thì được thêm khoảng 5 triệu nữa .Vũ khí thì đa phần lạc hậu . Tuy gần đây có mua thêm vũ khí mới ( S-300 , Su 27 , Kilo ... ) nhưng số lượng chưa nhiều , và cũng chưa phải loại tốt nhất . Bù lại tinh thần chiến đấu cao và bộ binh được huấn luyện tốt

Hải quân có tổng cộng 63 tàu + 1 tàu Kilo mới về là 64 chiếc . Trừ Kilo , tất cả những tàu còn lại đều cũ và trang bị rất kém ( tầm bắn chỉ bằng 1/2 tàu TQ )

Vũ khí hạt nhân mới ở giai đoạn manh nha , nhanh nhất thì 8-10 năm nữa mới chế tạo được

Trung Quốc thế nào ?

Họ có 1,1 triệu quân chính quy , 100 triệu quân dự bị ( ! ) hàng chục nghìn xe tank , xe thiết giáp , pháo tầm xa , pháo tự hành vv.vv chất lượng tuy không cao nhưng số lượng cực kì áp đảo . Không quân chất lượng ở mức trung bình nhưng số lượng cũng rất lớn.

Xã hội :

Cả hai nước đều phải đối mặt với những vấn đề xã hội nghiêm trọng . TQ thì nạn nhân mãn , phát triển không bền vững , môi trường bị hủy hoại , chênh lệch giàu nghèo quá lớn , bất công xã hội tràn lan , rồi thì mâu thuẫn sắc tộc ở Tân Cương, Tây Tạng...

Việt Nam thì ... cũng thế , thoát mỗi cái nhân mãn với mâu thuẫn sắc tộc . Một ông 10 một ông 9

Tổng kết : Với tương quan lực lượng như vậy , nếu chiến tranh xảy ra , tôi khẳng định VN sẽ thua , thua to , thua đến mức mất nước ! Bất kì một ý kiến nào cho rằng Vn sẽ thắng thì đều là ảo tưởng , không thực tế . Chúng ta chỉ bảo vệ đc đất nước khi giải quyết dc 4 vấn đề đã nêu ở trên , mà để làm đc điều đó chúng ta cần có thời gian .

Phải , chúng ta rất cần thời gian ….

Ít nhất là 10 năm, bạn hiểu ko?

Nếu cái blog này vẫn chưa giupsbạn hiểu đc phần nào vấn đề, và cứ khăng khăng bảo vệ ý kiến của bạn là phải mạnh mồm chiến đấu qua mạng, bộc phát tinh thần yêu nước kiểu đả kích oline thì xin lỗi, ca này mình bó tay 

Thân!

 

--> Read more..