Lâu lắm rồi, phim Gost ấy, đến bây giờ tôi hãy còn nhớ, hồn ma anh ấy vẫn luôn ở cạnh người yêu, vì vậy, cô sống cô độc vì không thể yêu một ai khác. Cho tới khi có ai đó nói cho anh ấy hiểu rằng, nếu thật sự yêu cô thì phải làm sao cho cô hạnh phúc. Từ đó anh mới chịu rời xa cô. Một tình yêu chung thủy như vậy tôi tin là có thật.
Cuối cùng, dường như mong mỏi của tôi cũng thành sự thật, tôi từng mong mình được như Oshin, nhân vật một phim hay của Nhật, khi tóc bạc, gặp lại người tình cũ, nắm tay nhau dạo bước dọc theo bờ biển, một lần thôi cũng là hạnh phúc.
Nhưng chúng tôi lại chỉ được ở cùng nhau trong một hoàn cảnh không vui, trong bệnh viện. Anh bị ung thư dạ dày. Còn tôi cầm trong tay bệnh án K gan. Khi anh vừa mổ xong, ra khỏi phòng hồi sức thì tôi nhập viện. Chúng tôi nằm cùng khoa Ngoại. Khi tôi vào thăm, anh nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói : anh đau lắm.
Cùng nằm chung phòng với anh có anh Hoàng Thanh Quế (lạ nhỉ trùng tên) cũng bị K gan phát hiện đã 5 năm, nay tái phát. Có lẽ anh nhờ vả sao đó mà anh Quế ấy tìm tôi mấy lượt (cứ chiều là tôi trốn viện về nhà sáng vào sớm), để dặn dò tôi phải làm gì trước và sau mổ, làm toxy ra sao, khuyên tôi hãy yên tâm đi ít nhất cũng sống thêm được 5 năm như anh.
Đến năm 2008, anh mất. Đêm hôm trước ngày nhận được tin anh mất, tôi nằm mơ. Tôi ngủ hầu như không mơ, nhưng đêm đó giấc mơ rõ như chuyện thật, khi thức dậy tôi nhớ từng chi tiết. Trong mơ, có ai đó rủ tôi cùng chết, tôi đồng ý, đã mặc bộ áo tang, đã cài dây, chuẩn bị nằm xuống thì đổi ý, hỏi lại : chết là sao, là chia tay vĩnh viễn hả, thôi không được, tôi còn nhiều thứ phải làm, chết một mình đi ! Rồi tỉnh dậy. Đến 9 giờ sáng hôm đó, tôi được tin anh mất. Đám tang anh, tôi đi một vòng quanh anh, ngắm lại khuôn mặt dưới lớp kính. Dự truy điệu anh, tôi đứng khá gần, nước mắt tuôn rơi, nhìn vợ anh đứng cạnh, bộ đồ tang của cô ấy sao giống bộ tôi mặc trong mơ …
Về sau, tôi cũng thường ngủ mơ thấy anh, không nói năng gì …, nhất là những khi tôi thay đổi công việc làm, phải quyết định một điều gì đó quan trọng. Có phải vì khi anh còn sống, những chuyện như thế tôi thường tìm anh trao đổi.
Giao thừa đã qua rồi, một năm mới tới. Thời khắc ấy cũng nhắc tôi nhớ, có đêm giao thừa, khi chúng tôi còn thuận thảo, anh đến nhà, vui cùng cả nhà tôi …
Trên xe, từ Hội dã quì về, chị Diệp ngồi cạnh, nói nhiều điều, hỏi nhiều chuyện, trong đó có câu : Q à, em đã yêu ai ? Không phải một mình chị, có mấy bạn khác cũng tò mò như vậy. Tôi hứa với chị sẽ kể cho chị nghe về một mối tình tuy không vui, nhưng lại sâu đậm nhất. Vì tới bây giờ, tôi đã chưa quên.
Entry này, tôi đã post ở đây, rồi vì muốn không nhớ, nên đã gỡ. Tôi đem nó về, gần như nguyên văn, để trả hứa với chị đây. Dẫu sao, không muốn nhớ cũng có được đâu mà.
Có nhiều câu còm của các bạn cho entry ấy, khi gỡ đi tôi đã làm mất cả rồi, xin các bạn thứ lỗi cho tôi nhé.
HỒI NHỚ MỘT TÌNH YÊU
Khi học xong lớp đào tạo giảng viên chính trị đại học, tôi không muốn trở lại làm nghề dạy học, vì nghĩ mình ngoại hình không thích hợp với nghề, với cái chân tật do di chứng polyo. Tôi nhận việc ở một cơ quan TP, được giao viết các văn bản.
Ở đó, tôi gặp anh. Tên anh, tra từ điển Hán-Việt, nghĩa là tỏa hương bát ngát. Vậy tạm gọi tên anh là Bát Ngát.
Anh là người phụ trách, sếp trực tiếp. Anh bảo anh nhận tôi vào làm vì biết xưa tôi là nữ sinh viên Văn khoa. Tôi luôn luôn được anh khen các bài viết, không hiểu vì nó tốt thật hay vì anh vị tình cô gái Văn khoa ? Và tôi cũng không hiểu vì sao, từ dạo đó, cho tới tận bây giờ, tôi không viết truyện, làm thơ được như trước kia nữa. Có phải thói quen viết văn chính luận đã làm trái tim lãng mạn của tôi “chết ngắc” ? Nhiều lần ngồi trước trang giấy trắng, cố nghĩ đến một câu chuyện, một đề tài, nhưng bất lực, và tôi buồn như bị rụng mất bàn tay.
Chúng tôi thân nhau rất nhanh. Tình cảm ngày càng đậm đà, anh và tôi cùng ăn ngày ba bữa. Sáng, anh ghé ngang đâu đó mua mang vào đặt ở góc bàn tôi khi thì gói xôi, cái bánh mì, củ khoai luộc. Trưa, anh nấu thức ăn, đồ ăn tôi đã mua ở chợ vào sáng sớm. Chiều, ăn những gì còn lại của bữa trưa. Bây giờ, mỗi lần ăn lại món canh khoai sọ nấu sườn có bỏ lá gừng non xắt nhuyễn- anh nói món quê hương của anh, mẹ anh hay nấu- là tôi nhớ những bữa cơm anh nấu cho tôi ăn ngày đó.
Hàng tháng tôi lãnh lương, nhận các nhu yếu phẩm của anh và tôi, để vào tủ dùng dần. Đi cơ sở cùng đi, đi công tác tỉnh xa cũng vậy. Tôi đắm chìm trong hạnh phúc.
Đến một hôm, tình cờ tôi nghe anh nói với một người : anh không dự tính có vợ là người khuyết tật.
Ngay sáng hôm sau, tôi không ăn gói xôi trên bàn tôi nữa, không uống cà phê của anh pha, và mỉm cười nói : “cà phê của anh không xứng đáng để em uống đâu !”. Rồi cắt ngang tất cả những việc gì chung của hai anh em, chỉ trừ công việc.
Tâm trạng tôi không giận, cũng không buồn, vì nghĩ nếu đặt mình vào địa vị của anh, mình cũng có thể tính toán giống như anh vậy. Tôi hiểu rõ anh sau thất bại của hôn nhân- anh li dị vợ- anh tìm thấy ở tôi những niềm vui về tinh thần, về tâm hồn, nhưng anh không đủ dũng cảm và tình yêu để vượt qua sự khuyết tật của tôi, và tôi sẵn lòng tha thứ cho điều ấy. Ở cơ quan, người ta đợi thấy tôi khóc vì thất tình nhưng không được thấy. Tôi cũng rất hài lòng thấy mình mạnh mẽ, tự trọng, và làm chủ được lời nói, việc làm trong việc dạy dỗ trái tim mình. Tôi chăm sóc bề ngoài của mình nhiều hơn, trang điểm kỹ hơn, may quần áo mới, giấc ngủ bình thường, ăn uống tử tế mục đích để lên cân. Những việc ấy tôi đều làm được.
Và tôi chuyển đi nơi khác làm việc. Rồi lập gia đình. Anh cũng có gia đình nhưng không hiểu sao anh không bao giờ giới thiệu vợ anh với tôi và các bạn thân chung của tôi và anh.
Mười năm sau, do các đơn vị sát nhập qua lại, ngoài ý muốn của mình, tôi quay về chỗ cũ, gặp lại anh. Thật là “mười năm tình cũ” như tựa một bài hát nào.
Công việc của tôi làm, rất nhiều việc phải cần đến anh, anh đều giải quyết cho tôi rất tốt, tốt hơn một đối tác bình thường khác có thể làm. Nhiều người bảo nhau muốn được việc chỗ anh Bát Ngát thì phải nhờ chị ấy (là tôi đó). Tôi mê mãi trong niềm vui công việc.
Đi công tác xa hay gần, là tôi sung sướng lắm, luôn luôn được anh điều xe. Ngồi trên những chuyến xe ấy, nhiều lần tôi ước có anh ngồi cạnh, sẽ vui biết bao. Đó là lúc tôi nhủ thầm sẽ hẹn kiếp sau, tôi sẽ là mỹ nhân, để cùng anh làm lại tình yêu.